Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Anh sinh viên phá trinh gái
Đến nhà bác Cả, nó hăng hái cùng mọi người chuẩn bị những công việc lặt vặt của đám cưới. Một lúc sau thì thấy gia đình bác Hai tới, không thấy bố mẹ nó đi cùng. Nó chạy lại chào hỏi:
– Hai bác, chị… Bố mẹ chcháu không đi cùng ạ.
– À… Bố mẹ cháu đi đâu đó có việc, chắc tí nữa cũng sang đấy thôi. – Bác trai trả lời.
– Vâng, chắc thế ạ. – Nó gật đầu cười.
Cưới anh Sơn con bác Cả mà bố mẹ nó hầu như chưa thấy mặt từ hôm qua tới giờ. Bố nó thì bận công việc không nói rồi chứ mẹ không thấy đến người ta lại trách. Cũng chỉ tại mình mà mẹ cứ tránh mặt như thế đấy, nó thầm nghĩ nếu mẹ đến thì mình sẽ biến đi chỗ khác để mẹ đỡ khó xử. Đang loay hoay với những ý nghĩ vẩn vơ như thế thì chợt thấy chị họ đi ra. Chị mỉm cười đi lại phía nó và ngồi xuống bên cạnh nó.
– Sao trông bần thần thế, nhớ người yêu à. – Chị bắt chuyện.
– Đâu có… Em đang băn khoăn không biết bố mẹ em đi đâu thôi. Cưới anh Sơn mà chẳng thấy mặt mũi ông chú bà thím đâu cả. – Nó nói.
– Lo xa quá nhỉ, cứ như ông già ấy. – Chị bĩu môi cười trêu nó.
– Thôi không nói chuyện đấy nữa. Hỏi thăm chị một tí nhỉ, lâu quá chị em mình chẳng có dịp trò chuyện với nhau… Công việc của chị thế nào? – Nó xoay người lại đối diện với chị.
– Thì cũng đi làm công ăn lương thôi, chẳng có gì đáng nói cả. – Chị nói.
– Hồi nọ chị nói sắp lấy chồng… có thật không đấy. – Nó tò mò hỏi.
– Đâu, chị đùa đấy… Chồng con gì, ai yêu mà lấy. – Chị khẽ cười
– Thế à, vậy mà em cứ tưởng lại sắp được ăn cỗ nữa… Chẹp, có lẽ là chị kén quá đấy, xinh đẹp như chị thì thiếu gì người thích. – Nó ngắm nhìn chị.
– Cũng không phải là không có, nhưng chưa thích ai cả nên chưa yêu. – Chị trả lời tưng tửng, không để ý nó đang nhìn xoáy vào trong cổ áo chị.
– Này, em hỏi thật… – Nó hạ giọng nói nhỏ. – Chuyện ngày xưa của em và chị có ảnh hưởng gì đến chuyện này không?
– Không, chẳng ảnh hưởng gì. – Chị đảo mắt nhìn quanh trong lúc nói.
– Chị có còn giận em nữa không? – Nó vẫn thì thầm hỏi tiếp.
– Không, chị quên rồi. Em cũng đừng nhắc lại nữa. – Chị cúi xuống nói nhỏ.
– Vâng, thế là em mừng lắm rồi. Bây giờ mình lại là chị em như ngày xưa chị nhé.
– Ừ, thôi đi vào trong kia xem có việc gì không nào.
Chị đứng dậy đi vào trong nhà, nó cũng đứng dậy đi theo.
Một bà già trong họ từ đâu chạy lại kéo chị xuống bếp, chị vui vẻ đi theo. Nó đành ở lại vì nghĩ mình chẳng có việc gì làm dưới bếp cả. Lại loanh quanh trong nhà với đống giấy màu cắt dán cùng với mấy ông anh họ. Nó làm mà đầu óc cứ vẩn vơ nghĩ đến chị. Trông chị ngày càng xinh hơn, cơ thể vào độ chín thật đằm thắm. Chị chưa có người yêu thật hay là đang giấu mình, gã nào mà cuỗm được chị thì đúng là sướng trọn một đời. Nhìn chị có nét gì đó hao hao giống em Vân của mình, về hình thức thôi chứ con người em Vân cá tính hơn chị nhiều. Nghĩ tới em Vân lại thấy nhớ nao lòng, không biết giờ này em đang làm gì, hay lại đang hú hí với lão béo ấy. Ngày Chủ Nhật người ta thường hay rủ nhau đi picnic ăn uống. Chắc giờ này em và lão béo đang vui vẻ với nhau rồi, còn nhớ gì tới mình nữa. Nó giơ chiếc đồng hồ đẹp được bà Minh Ngọc mua tặng lên xem giờ, đã 10 giờ hơn rồi. Chiếc đồng hồ lại nhắc nó nhớ đến những kỷ niệm với Vân. Nhớ cái lúc hai đứa trên phòng em dạy mình cách quyến rũ đàn bà, em đập cái đồng hồ cũ của mình khi mình cuống lên chạy xuống sảnh với bà Minh Ngọc. Rồi cái lúc dấm dúi bên nhau ở góc cầu thang, nhớ ánh mắt của em lúc trao mình mảnh giấy… Ôi kỷ niệm mối tình sét đánh của mình, bao giờ mình mới tìm lại được em đây, em ở chân trời nào có thấu chăng nỗi lòng của mình.
Mấy ông anh xong việc bày ly cốc ra uống rượu. Nó từ chối nhưng vẫn ngồi cùng đó cho vui. Chợt thấy chị đi từ trong bếp ra, mồ hôi ướt đầm khuôn mặt, hai má ửng hồng trông thật xinh đẹp. Nó cứ ngồi ngây ra nhìn chị vừa quệt mồ hôi vừa cười nói:
– Trời nóng quá, trong bếp cứ hừng hực như cái lò ấy, ra ngoài này một lúc cho mát.
– Ờ thôi em ơi… Ngồi đây nghỉ đi, ở nhà thiếu gì người đâu em. – Mấy ông anh họ nhao nhao.
– Thôi để em ra ngoài sân cho thoáng. – Chị cười và đi ra ngoài.
Nó vẫn dõi theo chị không rời mắt. Thấy chị ngồi với bà bác dâu cả, mẹ anh Sơn, nói chuyện gì đó không nghe rõ, thỉnh thoảng lại thấy chị cười khúc khích. Hồi lâu sau thấy bà bác phẩy tay khoát chị đứng dậy, loáng thoáng nghe bà ấy nói: “trên tầng ba ấy, phòng con Thảo có ai đâu, nó đi học thêm đến chiều mới về, cứ lên đó mà nghỉ…”. Rồi thấy chị đứng dậy đi về phía cầu thang bên trái nhà. Nó đoán là chị tìm chỗ ngả lưng cho đỡ mỏi sau một hồi lúi húi nhặt rau phụ bếp. Nghĩ tới cảnh chỉ có mình chị trên căn phòng nhỏ tận tầng ba là ý nghĩ tà dâm lại nổi lên trong nó. Đang buồn chán thế này mà lại được vui vầy một cơ thể đẹp đẽ như thế thì còn gì sung sướng hơn. Hay mình lẻn lên đó với chị nhỉ, gạ gẫm như hồi nọ có khi chị lại đồng ý. Biết đâu đấy, con gái tuổi này mà chưa có người yêu, lại đã nếm mùi ấy rồi thì chắc khó cưỡng lại lắm. Dưới này đông người ra vào nhốn nháo thế này chắc không ai để ý gì đến sự vắng mặt của mình đâu. Chần chừ một lúc rồi nó cũng giả vờ lảng vảng ra sân, lân la lại gần chỗ cầu thang và đợi khi không ai chú ý nó lẻn luôn lên trên.
Phòng cái Thảo em gái anh Sơn đây rồi, nó hồi hộp đứng trước cửa phòng đẩy nhẹ cánh cửa, nhưng thật không may là nó đã bị khóa ở bên trong. Bà chị họ của mình cẩn thận quá, con gái con nứa ngủ ngày nên ý tứ chốt cửa lại đấy mà. Chán thật, chẳng lẽ lại đi xuống, mà gõ cửa thì cũng không nghĩ ra cớ gì để vào phòng người ta đang ngủ. Tần ngần một hồi rồi nó cũng đánh liều giả bộ không biết có người trong đó, nắm tay khóa mà lắc xoành xoạch mấy cái. Ngừng lại một lúc thì đã thấy tiếng mở khóa lạch xạch và chị ngó đầu ra. Nó vờ ngạc nhiên kêu lên:
– Ồ, hóa ra chị ở trong này à. Em đang định tìm chỗ ngả lưng một tí, loay hoay từ sáng tới giờ mệt quá.
– Ừ, chị cũng vừa lên đây, cũng định nghỉ một lát. Dưới kia thế nào? – Chị uể oải hỏi lại nó.
– Cũng vẫn lu bu như thế thôi. – Nó nói và không đợi chị cho phép nó đẩy cửa đi vào.
– Có thấy bố mẹ chị đâu không? – Chị hỏi và cũng đi vào.
– Không ạ, chắc hai bác đi sang nhà ai đó. – Nó ngồi xuống chỗ bàn học của cái Thảo.
– Em đi xuống nhà đi, chị nằm một lát rồi cũng xuống, sắp đến bữa trưa rồi. – Chị đứng giữa phòng nhìn nó.
– Thôi em chẳng xuống đâu, đi ra đi vào mệt lắm. – Nó trả lời, tay nghịch ngợm mấy cái bút chì thước kẻ trên bàn học.
Chẳng đuổi được nó đi, chị đành ngồi xuống mép giường. Cả hai đều yên lặng, bối rối ngó nhìn quanh quẩn, không biết nói chuyện gì nữa. Hồi lâu sau nó đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống cái vườn sau nhà.
– Vườn nhà bác cả rộng nhỉ. – Nó kiếm chuyện nói vu vơ.
– Ừ, hồi nhỏ chị nhớ mình hay ra sau đó chọc khế. Không biết cây khế có còn không? – Chị cũng góp chuyện.
– Kia kìa chị, phải cây khế kia không? – Nó trỏ tay xuống vườn và quay lại nhìn chị như muốn chị lại xem.
Chị đứng lên đi đến bên nó nhìn xuống vườn, thấy cây khế đó chị mỉm cười nói:
– Đúng rồi đấy, nó vẫn thế nhỉ, chẳng cao hơn là mấy.
– Em nhớ ngày ấy chị cao lêu đêu, em thì thấp tí… Chị hay khều quả xuống cho em nhặt. – Nó cười, nhớ lại tời thơ ấu xa xưa.
– Ừ nhỉ, lâu quá rồi. – Chị cũng mỉm cười.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?