Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Cave mãi vẫn là cave (phần 2)
Một ngày gần kề kì thi,thằng Mon vỗ vai tôi : “được rồi đấy,bây giờ ông có thể nghỉ ngơi xả hết căng thẳng được rồi. cố gắng nhồi nhét kiến thức lúc này chỉ càng làm tình hình tồi tệ thêm thôi”
“tui thế này đủ để thi đậu không?”
“chắc có lẽ cần thêm chút may mắn và tự tin nữa”- thằng bạn tốt nhún vai.
Tôi liền đấm nó 1 cú thân thiện.
Đặt những giấc mơ tri thức lên đỉnh đầu,tôi nhìn qua 1 lượt từng trang giấy rồi gấp sách lại với đầy vẻ tự hào.
Chỉ là khi con người ta không còn vướng bận,cũng chính là lúc dễ suy nghĩ vẩn vơ nhất.
Đêm hôm đó thầm cân nhắc tính toán thật lâu,tôi bèn lấy hết dũng khí để gọi cho Thắm.
“Mascara hai trăm chín chục nghìn” cho tôi chờ đợi 1 trận mỏi mòn.
Điện thoại đổ chuông 2,3 lần vẫn không thấy chị nhấc máy.
Tôi đã soạn tin nhắn,nhưng không hiểu nghĩ thế nào lại xóa đi.
Tình hình kéo dài cho đến sáng hôm sau,vẫn không hề có hồi đáp.
Linh tính có chuyện không ổn xảy ra,trong lòng tôi nóng như lửa đốt.
Vì thế vừa thi xong tôi lập tức liên lạc với chị ngay
Lần này điện thoại báo thuê bao!
Cả người dường như bốc hỏa,tôi chỉ muốn lao ngay về nhà tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng thằng Mon túm lấy cổ áo tôi và nói “cuộc đời này không giống như trong tiểu thuyết,sẽ không có chuyện cô gái đó đột nhiên đổ bệnh hay tự tử đâu. ông đừng có vớ vẩn nữa!việc cần làm của ông bây giờ là bình an thi cho tốt ngày tiếp theo. Môn thi sắp tới chỉ cần mất tập trung là quên hết kiến thức ngay. Biết chưa?”
“biết rồi”
Tôi đã hạ quyết tâm sẽ trót lọi kì thi này. Vì thế không thể cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra.
Sau cuộc gọi bất thành đó,tôi cũng không hề liên lạc thêm 1 lần nào.
Cả Thắm cũng chẳng thèm gọi điện.
Cảm giác buồn bực xâu xé tâm can. Lúc này tôi chỉ muốn tìm nơi nào đó phát tiết 1 trận cho hả dạ.
Tâm lý nặng nề, môn thi thứ 2 không được tốt đẹp như mong đợi.
Con Mèo Ú cầu trời khấn phật “a di đà phật cầu cho Bốn Mắt qua được môn thi này,3 đứa con sẽ được đi Đà Lạt vui chơi thỏa thích,khi đi về rồi nhất định sẽ cúng 1 con gà làm lễ hậu tạ,a di đà phật,thiện tai thiện tai”
Chỉ chờ có giờ phút này,tôi không cần màng đến cái gì mà thi cử trót lọt.
Cầm điện thoại bấm số mascara hai trăm chín chục nghìn,tôi gào lên :
“nghe máy đi,nghe máy đi”
“thuê bao quý khách vừa gọi…”
“mẹ kiếp! chuyện gì đây?chuyện gì đây?”
Giữa trưa nắng như thiêu như đốt,tôi nép dưới bóng râm,ngồi bệt trước cổng nhà Thắm.
Căn nhà vắng lặng chẳng có lấy bóng người.
Nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng,tôi sợ cái kịch bản như lúc Thắm đuổi tôi ra khỏi nhà sẽ tiếp diễn.
Lần này nguyên nhân có lẽ vì tôi đã ruồng bỏ chị.
“Thắm,Thắm,Thắm,…”-đầu óc tôi không ngừng gọi tên Thắm.
Tôi cố gọi điện cho Thắm,nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.
Gọi thử cho Sami,chị ta cũng không nghe máy.
Cái ngày khốn nạn nhất đời tôi!
Mãi đến 2 giờ chiều ngày hôm đó,hình bóng Thắm mới xuất hiện trước cửa nhà.
Nước mắt trên gương mặt tôi chỉ chờ có vậy,đổ ra như suối.
7 giờ tối,bàn ăn chỉ có tôi và chị.
Thắm vừa lấy dao cắt miếng bít-tết vừa nói “ngày mai em sẽ đi Đà Nẵng một thời gian”
“đi đâu cơ?để làm gì cơ?”-trông tôi ngớ ngẩn không thể tả.
“con Ngọc đã ra ngoài đó,hình như nó và Mặt Quỷ chung vốn mua 1 xưởng chế tác đá mỹ nghệ ở Non Nước,nó rủ em đi Đà Nẵng vừa là tham quan,cũng vừa muốn bàn chuyện vay tiền của em”.
Tôi lặng thinh chẳng biết nói gì hơn,chỉ biết cắm cúi ăn hết phần.
Thắm lại nhìn tôi lên tiếng “anh ở nhà trông nhà trông cửa cho tốt nhé,nếu sợ con Sam thì rủ Ngố qua ở cùng”
“sặc,anh việc gì phải sợ chị ta chứ”
Thắm nhún vai,tỏ vẻ không quan tâm.
Thái độ chị dạo này thật khác lạ,tôi cảm thấy rất rõ ràng,nhưng lại không biết phải trình bày ra sao.
Cuối cùng,như để gỡ gạc chút thể diện,tôi thản nhiên : “cứ giao cho Ngố và Sami căn nhà để vui vầy thỏa thích đi,cuối tháng nàynày anh sẽ vể Đà Lạt”
“à phải rồi nhỉ?em quên mất bây giờ là nghỉ hè”
“quên ư?”
“phải,nhiều việc quá nên em quên khuấy đi mất”
“này vợ anh”
“vâng?”
Tôi nhìn sâu vào mắt Thắm “những ngày qua em đã làm gì vậy?tại sao không lúc nào anh liên lạc được với em?”
“à,như em đã nói,dạo này em thử chuyển sang kinh doanh,bận túi bụi anh ạ,xin lỗi chồng nhé”.
Trong lời nói của Thắm đầy điểm nghi vấn.tôi không hoàn toàn tin tưởng.
“em kinh doanh gì thế?”
“bất động sản,quần áo,trang sức,bây giờ là mặt hàng thủ công mỹ nghệ,cái gì cũng góp vào 1 chút”
“à,ra là vậy,vợ anh giỏi thật đấy”
THắm ăn xong phần,cầm dĩa đứng dậy
“anh vẫn chưa biết hết về em đâu..”
“…à tiện đây em cũng xin đính chính lại : thời gian em xa anh tính bằng tuần lễ chứ không tính bằng ngày đâu nhé,đừng bao giờ nói câu “những ngày qua” với em 1 lần nữa”.
Thắm nói rồi bỏ mặc tôi, tiến tới xả nước bồn rửa chén.
Ngủ cùng nhau sau 1 thời gian dài xa cách,cả 2 đột nhiên sinh ra gượng gạo.
Trong những tình huống thế này,thường thì Thắm sẽ là người chủ động.
Đơn giản vì chị am hiểu chuyện nam nữ hơn hẳn tôi.
Thế mà cả đêm Thắm chỉ gục mặt vào gối ngủ vùi.
Tôi tự hỏi “bản chất của đĩ đâu rồi?”
Mùa hè đến cùng những trận nắng giòn giã.
Tôi thu dọn hành lí trở về Đà Lạt-mảnh đất thân yêu.
Cùng chuyến đi với tôi còn có 2 người bạn thân thiết – thằng Mon và nhỏ Mèo Ú.
Lần đầu tiên lên xứ sở ngàn hoa,không khí mát mẻ trong lành,khiến chúng nó mê như điếu đổ.
Chúng tôi đã vui chơi đến mức quên hết cả những tồn tại trên đời.
Từ khu vực đồi cù,đến vườn hoa,sau đó cày nát cả các tuyến đường xung quanh Hồ Xuân Hương bằng những chiếc xe đạp đôi duyên dáng.
Máy ảnh được trưng dụng suốt cả ngày dài,tối đến con Mèo ú và thằng bạn tôi up hình lên facebook mỏi cả tay.
Mùa hè cứ thế vùn vụt trôi.
Rồi 1 ngày tôi nhận được cái tin sét đánh : nợ 1 môn!
Chỉ có trời mới biết ngày hôm đó tôi đau buồn và thất vọng đến thế nào.
Môn thi thứ 2,tâm lý nặng nề đặt cả sang Thắm,vì thế tôi thiếu mất nửa điểm.
Cả nhà lặng đi.
Con Mèo ú và thằng Mon cả ngày nín thinh chả dám hó hé tiếng nào,chắc chúng nó xấu hổ vì làm không tốt nhiệm vụ gia sư cho tôi.
Thái độ của bố mẹ khó đoán cực kì.
Cũng chẳng thấy mở miệng chửi mắng như bình thường. chỉ nhìn tôi với ánh mắt lành lạnh.
Tôi đoán chắc nhờ có sự xuất hiện của hai vị cứu tinh trong nhà mà mình vô tình thoát chết.
Bố xưng hô “mày-tao” nhiều hơn bình thường.
Mẹ vẫn đối đãi rất nhiệt tình với 2 đứa bạn ,nhưng cả ngày chẳng hỏi han tôi tiếng nào.
Một hôm,không thể chịu nổi thêm áp lực trong nhà,tôi phóng xe điên cuồng xuống đèo.
Lúc đó đã là rất khuya.
Từ khi ngồi sau xe Thắm đập đèo 1 đêm,tôi đâm ra thích cảm giác mạnh này.
Như con thú đi theo lộ trình,từ đèo prenn tôi chạy thằng dọc theo đường Trần Phú , rẽ vào khúc Đào Duy Từ,rồi dừng lại trước cổng nhà Thắm.
Căn nhà mái chữ A cổ kính vẫn giữ nguyên nét tĩnh lặng.
Đôi hàng rào trắng muốt nổi bật trong màn đêm.
“gì cơ?”- tôi hoảng hốt.
Nhà Thắm đang sáng đèn.
“mẹ kiếp,là ai đang ở ?” – tim đập thình thịch.
tôi đứng trước cổng nhún nhảy tìm đủ mọi cách có thể nhìn vào bên trong.
Rèm cửa che kín mít,cửa đóng im ỉm.
Tôi bèn đưa tay bấm chuông ,bấm lấy bấm để,chờ mãi 1 lúc lâu chẳng thấy có ai ra mở cổng.
Đêm hôm ấy trở về nhà,trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?