Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Cave mãi vẫn là cave
Tôi chưa kịp đáp lại câu nào thì Mi Dán đã mạnh dạn tiến tới sát bên tôi.
Cả trường ồ lên , bắt đầu có những tiếng hô lớn “hôn à? Hôn đi, hôn đi”
Lại 1 giọng khác “không,không thể nào,thật là bất công mà”
“ông trời không công bằng”
Mi Dán khẽ nhón chân thì thầm vào tai tôi “bạn đi với mình 1 lát được không?”
“đi đâu cơ?”
“gần đây thôi”
“nhưng mà mọi người….”
“mặc kệ bọn họ”
Mi Dán bứơc ngang qua tôi,tách đám đông tiến thẳng về phía trước.
Rất nhiều tiếng la thất vọng vang lên,chắc vì chẳng hề có nụ hôn ngọt ngào nào xảy ra như họ mong muốn.
Tôi hơi chần chờ,nhưng cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo.
Chúng tôi nhanh chóng ra sau khuôn viên trường đại học.
Đám học sinh nhiều chuyện không dám tới gần mà chỉ rình rập phía xa xa.
Dưới tán cây to rộng,lá cây trải đầy trên mặt đất,Mi Dán nhìn sâu vào mắt tôi,nói “bạn đã nghe bọn họ đồn thổi gì chưa?”
“tới đón mình là mấy bà chị của mình,chứ mình không…”
Chưa nói dứt câu Mi Dán đã chen ngang “không phải,mình không nói đến chuyện đó,mình tin bạn không phải người như vậy ”
Cô nàng nhìn thẳng vào mắt tôi “mình muốn nói về tin đồn liên quan đến mình cơ”
Tôi khẳng định cô nàng này đang nhắc tới chuyện cả trường đồn ầm rằng nàng thích tôi.
“à,cái đó vừa mới nghe nói”-tôi bối rối.
“bạn có tin những lời đó không?”
“mình không nghĩ là có chuyện đó đâu,hi, bọn tọc mạch dửng mỡ trường mình ấy mà,chuyện của mình chỉ có thế mà chúng nó cũng ầm ĩ lên thì nói gì đến chuyện của bạn.”
Mi Dán lắc đầu “không,những gì bạn nghe người ta nói là thật đó”- mặt nàng ửng đỏ.
“sao?” – trong đầu tôi nổ to 1 tiếng.
“bạn bạn…thật sự là…”- miệng ấp úng,trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh Mi Dán đang tự tin sải bước trên sân trường,đám nữ sinh kè kè theo sau. Cô ấy đi ngang qua tất cả mọi chàng trai,nhưng cuối cùng dừng bước trước tôi.
“đừng có nói nữa”-Mi Dán đưa tay lên miệng kêu suỵt 1 tiếng.
“bạn cứ nghe mình nói hết cái đã”
Rồi giọng cô nàng nhẹ nhàng vang lên:
“lần đầu tiên mình gặp bạn,cũng là lần đầu mình có ấn tượng với bạn,lúc đó là ngày thi đại học môn thi đầu tiên,còn nhớ không?”
Tôi toan nói “có” thì Mi Dán đã chặn họng “chỉ cần gật hoặc lắc đầu”
Tôi gật đầu.
“hay lắm” – “từ trước đến giờ ai cũng xum xoe nịnh nọt mình,nhưng chỉ có bạn dám đôi co,bạn chửi đám nữ quái kia,lại dám chửi luôn cả mình,bạn chỉ bảo vệ lý lẽ,ko sợ làm mích lòng người khác. ban đầu mình rất shock,lại còn tức nữa. nhưng rồi nghĩ lại mới thấy đáng khâm phục.”- Mi Dán cười khanh khách.
“làm gì có chuyện đó,mình chỉ là buột miệng thôi” – nghĩ thầm trong đầu ,đôi môi tôi ngập ngừng song chẳng dám hé răng .
Mi Dán lại tiếp tục “lúc đó mình nghĩ : cha cha,1 anh chàng thư sinh thú vị. trông như thỏ mà hoá ra gan con hổ. thế là mình bảo bọn kia đi trước,còn mình thì đi theo chiêm ngưỡng 1 lần nữa nhan sắc bạn”
Mi Dán vừa nói vừa nheo mắt nhìn tôi,khuôn mặt tôi bất giác đỏ bừng.
“trông bạn cũng khá lắm,hahaha”
Ngập ngừng đôi chút,cô nàng nói “tóm lại là trò chuyện với bạn thú vị lắm đó,không sáo rỗng như lũ con nhà giàu kia đâu. Có biết không?”
Tôi lắc đầu.
“haizzz,vậy bạn có thích nói chuyện với mình không?”
Tôi không trả lời.
Mi Dán lập lại “có hay không?”
Tôi đắn đo suy nghĩ rồi gật đầu.
Mi Dán vỗ tay reo vui,sau đó nhìn đồng hồ đeo tay,khẽ nâng cái giỏ xách lên cao 1 chút nàng nói “hôm nay tới đây thôi,hôm sau lại nói tiếp nhé”
Tôi chần chờ,rồi gật đầu.
“đồ ngốc,bây giờ nói được rồi đấy”
“à,hẹn bạn hôm khác gặp lại”- tôi chỉ muốn chuồn đi thật mau.
“mình đi nhé”
“ừ ,chào ”
Cô nàng lớn giọng:
“đi thật đấy”
“tạm biệt bạn”-tôi vẫy tay chào.
Mi Dán đi 1 đoạn,rồi thình lình quay phắt người lại la lên :
“này,mình nói thế mà bạn cũng cho là thật à?”
tôi đến ngớ ngẩn,con gái là 1 sinh vật lạ lùng.
Mi Dán nhíu mày nói “cứ chờ đấy ông cụ non,từ ngày hôm nay mình sẽ chính thức theo đuổi bạn”
Sặc. đã từng nhiều lần bị shock,nhưng chưa bao giờ tôi shock nặng như hôm nay.
Cá tính của cô nàng này…quá khác biệt.
Đồng ý trên đời có rất nhiều cô nàng mạnh mẽ,nhưng cái kiểu của Mi Dán,lại là cái kiểu ngang ngạnh của 1 tiểu thơ đài các.
“đừng đùa thế chư” – trán tôi lấm tấm mồ hôi.
“haha,không tin à? Thì đùa chút cho vui cũng được vậy. thôi bỏ đi, ngaỳ mai chúng ta lại tự học nhé”
Từ khi kết bạn,chúng tôi đặt ra giờ tự học trong thư viện.
“ơ ngày mai có lịch à?” – tôi nhớ hôm kia mới đúng là lịch học.
“ngốc quá,tăng thêm giờ học thì càng tốt chứ sao”
“ừ,thế cũng được”
Không hiểu sao tôi gật đầu như máy,ở cô nàng kiêu kỳ này có 1 sức hút lạ lùng,mỗi khi đề xuất 1 vấn đề nào đó,người khác không dễ dàng từ chối.
Cả đêm hôm đó,tôi trăn trở suy nghĩ về Mi Dán. Cô nàng là tiểu thư lá ngọc cành vàng,là công chúa của trường Ngoại Thương. Vậy mà lại đi thích tôi ư?
Người như cô ấy có quá đủ điều kiện để tìm kiếm 1 chàng trai danh giá khác.
Đột nhiên tôi nghĩ đến con cáo già Nhi Cây Trâm.
Chuyện của tôi và Mi Dán động trời như vậy,có lẽ nào không đến được tai con cáo già đó?
Tôi nhớ có lần gặp chị ta trong sân trường,lúc đó tôi và Mi Dán cũng đi cùng nhau.
Chị ta gật đầu chào tôi rồi đi qua luôn,không hề có phản ứng gì đặc biệt. lúc đó có lẽ tin đồn chưa lan xa,chị ta không thể “đánh hơi” thấy “mùi” khác lạ của Mi Dán .Nhưng bây giờ đã khác trước rồi,chắc chắn sẽ có chuyện lành ít dữ nhiều xảy ra.
Bất giác tôi quay sang ngắm nhìn Thắm .
Trong đêm tối,chỉ có ánh đèn bên ngoài nhẹ hắt vào,trông chị như 1 thiên thần đang say ngủ.
Ngày hôm nay thái độ Thắm vẫn bình thường,chứng tỏ Nhi Cây Trâm chưa mách lẻo chuyện gì .
Nhẹ thở dài 1 hơi, tôi nghĩ “mỗi ngày là 1 gánh nặng”
Ngoài suy nghĩ của tôi,trong nhiều ngày sau đó,vẫn chưa hề có biểu hiện gì khác thường từ Thắm.
Trên trường,Mi Dán gặp tôi thường xuyên,chúng tôi ăn uống và trao đổi bài cùng nhau trước con mắt ứa máu của thiên hạ.
Mi Dán càng tươi cười hớn hở bao nhiêu thì tôi càng ngượng ngùng bấy nhiêu.
Có điều,ở bên công chúa kênh kiệu kia kể cũng thích.
Vì thế tôi và nàng vẫn là 1 đôi bạn thân.
Nhịp sống ban đầu dần được khôi phục,thời gian như nước chảy mây trôi.
Một trong những kĩ niệm đẹp nhất về gia đình đĩ điếm đó là “tết trung thu”.
Đã 7 năm nay,trong gia đình hình thành luật bất thành văn .
Cho dù ở cách xa đến mấy,bận rộn tới đâu đi chăng nữa thì mỗi thành viên cứ đến dịp tết trung thu đều phải trở về đoàn viên với gia đình tại Sài Gòn.
Mỗi năm 1 tụ điểm,năm nay cả hội thống nhất sẽ tề tựu đông đủ tại tư gia của Nicky và Linh DJ.
Những ngày cận tết trung thu,phố phường tràn ngập sắc đỏ.
Bánh trung thu bày bán la liệt tại các quầy hàng,cửa hàng tạp hoá.
Tôi và Thắm tay trong tay dạo dọc theo con phố sầm uất. cả ngày trời lựa hàng,cuối cùng chúng tôi cũng mua được 6 hộp bánh trung thu trang nhã.
“hộp này của chị Hồng,chị ấy thích kiểu cổ truyền”
“còn cái này là của Sami nhé,nó thích phá cách ,cho nó cái màu đen”
Miệng nói,tay Thắm chỉ trỏ. Tôi mau chóng đính 1 tờ thiếp chúc mừng vào mỗi hộp bánh.
“Thân tặng Hồng Ngựa-chị cả trong gia đình và con trai nhỏ.
Chúc chị khoẻ mạnh,bé con chóng lớn”
“Thân tặng Sami- nữ hoàng nội y-nữ hoàng rắc rối-bà chúa siêu bựa.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?