Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Chị gái cho em trai phá trinh
Bị đánh bất ngờ, chú hoảng hồn co gìò tháo chạy ra khỏi nhà mà thực sự chẳng dám la và lúc này thì chị cũng đã chợt bừng tỉnh giấc, chị chưa biết đầu cua tai nheo gì cả chỉ thấy hình dạng chú Tư phóng chạy ra phía cửa còn thằng em thì cứ lăm lăm cái chày trên tai và khi nhận ra nút áo mình bị tháo rời, tự nhủ thầm cho rằng em trai mình đã táy máy nghịch ngợm lại còn hỗn hào đánh người chú hàng xóm làng giếng nữa. Thế là chẳng cần phải tra hỏi đầu đuôi gốc ngọn, chị nổi nóng nhào tới giáng một tát tai nhá lửa nổ đom đóm mắt vào mang tai phải thằng em ; thấy chị mình bỗng dưng lên cơn thịnh nộ dữ dằn trông phát khiếp, nó cảm thấy sợ hơn là đau và chẳng cần phải thanh minh thanh nga chi cả, nó hoảng hồn quăng chày xuống đất rồi vụt chạy ra ngoải sân mất dạng. Còn lại một mình trong nhà, sau khi cài lại nút áo, chị Trầm lượm cái chày nằm lăn lóc dưới đất mang xuống bếp cất rồi rót một ly nước lọc uống cạn, chị trở lên võng nằm lúc này thì có thể nói rằng chị mới bình tâm trở lại ; chị tự hỏi có khi nào chú Tư vào nhà thấy vắng vẻ mới nảy sinh tà ý cởi nút áo chị và bị thằng Mỹ phát giác ra mới lấy chày phang chú chứ từ trước đến giờ rõ ràng là em trai chị tỏ ra rất ngoan ngoãn, hiền lành chưa bao giờ nghịch ngợm, phá phách đừng nói chi đến việc chơi những trò rắn mắt đổ đốn như mới vừa lúc nãy đây! Chị nhắm mắt cố dỗ lại giấc ngủ nhưng bao câu hỏi tại sao cứ xuất hiện lẫn lộn lung tung trong đầu óc chị khiến cho không tài nào ngủ lại cho được, chị thao thức mãi hơn một tiếng đồng hồ sau mới trở dậy ra nhà sau rửa mặt mũi cho mát mẻ rồi chị trở lên nhà mở bàn thêu ra xâu kim thêu tiếp bức tranh chim quyên còn dỡ dang(mỗi lúc rãnh rỗi việc đồng áng, chị lại nhận sản phẩm gia công tại các đại lý xí nghiệp về nhà làm để kiếm thêm tăng thu nhập có đồng ra đồng vào để nuôi nấng mấy đứa em). Khoảng bốn giờ chiều, chị xuống nhà sau nấu cơm và lúc này, chú Tư Bình đã tỉnh rượu lại lần sang nhà hai chị em ; thấy chú vào, chị lễ phép ngồi tiếp chuyện chú. Chú hỏi thằng em đâu rồi, chị liền thưa rằng nó chạy đi đâu chơi rồi chẳng rõ rồi chẳng hề dòng do tam quốc, chú đi thẳng một mạch vào vấn đề chính là do ban nãy có hơi quá chén cho nên chú đã trót lỡ làm một việc không phải với chị, mong chị thứ lỗi cho dù muốn hay không cứ coi như là chẳng có việc gì xảy ra đặng mà khỏi phải ảnh hưởng gì đến tình làng nghĩa xóm bấy lâu nay giữa hai nhà. Nghe chú nói, thực sự mà nói chẳng hề biết được tâm trạng chị Trầm vui hay buồn bởi lẽ nó cứ ngổn ngang trăm bề và khi chú từ giã ra về, chị như đã trút được gánh nặng tâm lý ngàn cân, chị nhủ thầm cảm thấy tội nghiệp cho thằng Mỹ khi nãy bị đánh oan mặc dầu đã anh hùng gan dạ cứu chị khỏi bị dâm tặc xâm phạm tiết trinh giờ đây chẳng biết trốn chạy ở đâu rồi. Chị chờ đợi nó về vì thường thường đi chơi dẫu xa hay gần nó đều về nhà trước năm giờ chiều nhưng hôm nay sao đã quá năm giờ rồi năm giờ rưỡi mà vẫn không thấy bóng dáng em trai đâu cả ; chị nhủ thầm điệu này là anh chàng sợ chị đánh nữa đây cho nên trốn không dám về nhà nữa và chị bắt đầu cảm thấy hoang mang, bồn chồn, lo lắng hết đi ra ngóng lại đi vào chờ. Chị thầm trách bản thân mình hồi trưa không chịu suy xét kỹ càng nguồn cơn, chưa chi đã vội bênh vực kẻ ngoài xấu xa mà đánh oan em mình khiến nó sợ không dám về nhà ; từ ngày bố mẹ qua đời, chị biết tất cả mọi chổ dựa tinh thần cũng như vật chất của thằng em đểu nghiêng hết cả vào chị và hôm nay, chị nghĩ rằng lần đầu tiên nó bị hụt hẫng như vậy. Đến sáu giờ rưỡi chiều, không thể nào chờ đợi được nữa, chị liển dắt xe đạp ra khỏi nhà đi tìm kiếm em trai ; lúc đi ngang qua nhà con bé Đài –bạn học cùng lớp với em chị, chị tạt vào hỏi thăm thì thời may bé này nói rằng có thấy nó và thằng Luân ở ấp Nam lúc ba giờ chiều lang thang nơi sân banh sau chợ. Lập tức, chị đạp xe khá nhanh về phía ấp Nam mặc dù cách khoảng khá xa những bốn cây số chứ chẳng phải gần và do chổ này chị có tới một lần để mượn vở cho em chị chép bài sau mấy ngày bệnh cho nên chị vẫn còn nhớ đường mà đi nhưng khi gần đến nơi thì chị bỗng phát hiện ra thằng em đang đi lủi thủi một mình nơi lề đường đối diện ; nó cũng đã trông thấy chị, tỏ vẻ vui mừng khôn tả, có lẽ là do không còn phải sợ cuốc bộ nữa thì phải? Chị mừng muốn phát khóc vội vàng quành xe lại rồi giục nó ngồi lên yên sau xe rồi chẳng mấy chốc, hai chị em đã về đến nhà ; chị chưa hề nói gì vội vàng lôi nó vào nhà tắm lột hết quần áo nó ra, vừa múc nước xối ướt nhẹp khắp cả người nó vừa kỳ cọ cho sạch lớp bụi bặm dơ dáy bám trên người nó suốt cả nữa ngày trời. Bởi vì thường ngày chị vẫn hay tắm cho nó nên bữa nay cũng chẳng phải là điều kỳ lạ, được hai bàn tay búp măng mềm mại của chị lướt trên da thịt bỗng nhiên bao mệt mỏi, khó chịu trên da thịt nó đểu tan biến đi đâu mất nhường chổ lại cho một cảm giác mát mẻ, dễ chịu làm sao ấy. Sau khi lau khô rồi mặc quần áo vào, nó ra ngoài nhường chổ lại cho chị tắm, nó khẽ nói với vào :
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?