Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Cô nàng Viator dâm đãng
Lẽ ra hôm nay hắn phải học đến 10 giờ, bài báo cáo còn nguyên trên máy chưa xong được phân nữa, nhưng có cái gì đó thôi thúc hắn phải thoát ra khỏi chương trình, ra ngoài desktop và rà chuột vào một cái icon quen thuộc: Yahoo!Messenger. Hôm nay là thứ bảy, hi vọng là….Chiếc đồng hồ cát hiện ra, hắn nhịp chân chờ đợi. Cửa sổ Yahoo! xuất hiện, hắn thở ra một hơi thất vọng, cô ấy không online rồi. Đã hai ngày nay không gặp, hắn nhớ muốn phát điên lên. Hôm nay là thứ bảy mà, cô ấy chắc chắn là đang ở nhà…Cô ấy đang làm gì nhỉ?Trong Buddy list không có cái nick nào phát sáng, kể cả cái nick thân thương: nice_lotus1812. Hắn chẳng còn thiết làm gì nữa. Hắn vuốt tóc lên ngẫm nghĩ vu vơ, không biết từ khi nào hắn đã ghiền cái thú chat trên mạng Yahoo! , à, đó là lúc hắn quen với “nice_lotus1812” ,hắn không thể quên được cái cảm giác ấm áp, gần gũi khi chat với cô. Không thấy mặt, không nghe giọng nói, nhưng trong trí óc hắn đã hình thành nên một thần tượng lung linh, một thiên thần dịu dàng đang cùng hắn trò chuyện. Cô đang học ở Bưu Chính Viễn Thông, cái tuổi 18 giỏi giang, ngây thơ ấy cũng đủ làm hắn điên đảo. Hắn nhìn lại mình, cũng 18 tuổi, đang học ở trừơng đào tạo Chuyên Viên Quốc Tế, xem ra cũng không tệ, nhưng hắn cảm thấy mình thật kém cỏi so với nàng, hắn cũng không biết tại sao, có lẽ do nàng nói chuyện quá dễ thương chăng? Hắn thở dài nhấp vào nút close. Biểu tượng Yahoo! nho nhỏ vẫn còn dưới thanh taskbar, hắn không buồn tắt, cứ để cho nó như vậy. Bài báo cáo này thì sao đây? Hắn đeo khiếng vào, nheo mắt nhìn lên màn hình, chụp cái phone lên tai. Bỗng tiếng chuông quen thuộc của Yahoo! vang lên “Cooong”, một cửa sổ nhỏ hiện ra giữa desktop cùng một thông điệp nhỏ:
nice_lotus1812: Viator, chúc một ngày tốt lành ^_^…
Hắn mừng rơn lên, tay gõ nhanh vào bàn phím
Viatorvn: Chào nice_lotus, mình khoẻ lắm Còn bạn?
nice_lotus1812: Hôm trước cài lại Unikey rồi, Cảm ơn đã gửi cho mình.
Viatorvn: Không có gì Bạn vui là được rồi.
nice_lotus1812: Hôm nay trường bạn cũng nghĩ à?
Viatorvn: Ừm, mình học buổi chiều mà
nice_lotus1812: À, mình quên ^_^
Viatorvn: Ủa, sao mình không thấy nick của bạn sáng lên vậy?
nice_lotus1812: À, mình đang ở invisible mode
Viatorvn: Hèn chi
nice_lotus1812: Bạn biết tại sao không?
Viatorvn: không biết, bạn nói đi
nice_lotus1812: bởi vì mình chỉ muốn chat với một mình bạn thôi
Hắn tươi tỉnh hẳn lên, ” cô ấy chỉ muốn chat với mình…thật sao?”, hắn cũng vậy, hắn không thích chat với bất cứ ai vào lúc này nữa, hắn chỉ thích nice_lotus1812.Và mỗi lúc như vậy, hắn lại lúng túng, không biết nên nói gì, hắn ngần ngừ đặt tay lên bàn phím. Nhưng một thông điệp khác đã đến
nice_lotus1812: Viator
Viatorvn: mình đây
nice_lotus1812: mình nhờ bạn một chuyện được không?
Viatorvn: mọi thứ bạn yêu cầu, nice_lotus
nice_lotus1812: mình đang tìm tài liệu về mạng viễn thông
Viatorvn:mình có thể giúp gì không?
nice_lotus1812: bạn có biết những trang web về mạng viễn thông chứ?
Viatorvn: chắc chắn rồi, mình là Viator mà
nice_lotus1812: chứng minh đi nào
Hắn chỉ cho nice_lotus vài trang web tìm kếm. Sau đó im lặng đi vài giây, hắn đánh bạo gõ tiếp
Viatorvn: mình rất muốn gặp bạn, nice_lotus
Bên kia cũng im lặng đi vài giây, hắn hồi hộp chờ.
nice_lotus1812: thật à ?
Viatorvn: mình nói thật đó, nice_lotus
Viatorvn: mình có thể không?
nice_lotus1812: có thể
Viatorvn: mình muốn gặp bạn lắm
nice_lotus1812: 4 giờ chiều nay , tại thư viện thành phố, mình sẽ ở đó
Viatorvn: làm sao mình nhận ra bạn?
nice_lotus1812: mình sẽ ở kho sách Mạng viễn thông
Viatorvn: nhưng nice_lotus à, mình chưa biết mặt bạn
nice_lotus1812: mình cũng vậy nhưng nếu có duyên thì bạn sẽ tìm ra mình
nice_lotus1812: thôi, mình phải đi rồi, bye nhe, Viator
Viatorvn: nice_lotus, mình muốn gặp bạn lắm
nice_lotus1812: bạn sẽ gặp được mình
Viatorvn: mình rất muốn , nice_lotus
Hắn cố gắng gõ thật nhanh, nhanh đủ để hắn có thể nói hết những gì đã và đang hiện ra trong óc hắn, nhưng…
nice_lotus1812 has logged out at 9:31 AM0.00099800399201597
Hắn nặng nề click chuột vào nút closes. Bài báo cáo này xem như đã là ngày mai rồi. Hắn tắt máy, nhảy phóc lên giường với hàng lô thứ trong đầu…rồi hắn ngủ lúc nào không hay.
_o0o_
Hắn bật dậy, nhà vắng tanh, bố mẹ hắn đi làm chưa về. Hắn nhìn đồng hồ…” Chết rồi!!!!”…Hắn bật dậy chạy như ma đuổi, đã 2 giờ 45 chiều, và hắn không thể nào lỡ cái hẹn lúc 3 giờ, hắn không được quyền lỡ. Trời hôm nay không nắng, thường thì giờ này nắng lắm chứ? Hắn vừa rửa mặt vừa nhìn ra ngoài, mây đen,…gió thổi hơi mạnh…không biết mưa không nhỉ? Mặc kệ chuyện thời tiết, hắn tất tả chạy đi kiếm bộ đồ treo trên móc. Hắn nhìn lại mình lần nữa trước gương…rồi hắn bật cười thầm…” Cô ấy sẽ nghĩ sao khi gặp một thằng ra đường mà quên gài dây kéo nhỉ?”. Hắn cúi xuống kéo dây quần lên, thực ra thỉnh thoảng hắn cũng hay quên, nhưng chưa khi nào bị con gái nó “thấy” cả. Sau khi cài cửa lại chắc chắn, hắn đạp máy chiếc xe 78 cà tàn, xe không nổ, hắn bực bội đạp hết sức. Lẽ ra hắn phải đi một chiếc xe khá hơn, xịn hơn mới xứng đáng đi gặp một cô gái …nhưng…xe đâu mà đi? Hắn chỉ có “nhất y nhất quởn” chiếc này thôi. Xe nổ máy, hắn ngước mặt lên trời để hít chút gió, chà, mây đen hơi nhiều, nhưng chắc gì sẽ mưa? Hắn phóng xe luôn ra đường chạy như bay về hướng đường Hai Bà Trưng. Chưa tới giờ tan ca, xe còn thưa thớt, hắn tha hồ phóng đi. Hổn hển gửi xe vào bãi, hắn đi như bay vào trong Thư Viện, vừa đi vừa nhìn đồng hồ…3 giờ 10… hi vọng còn kịp. Hắn gật đầu chào viên quản thư, hắn quen bà ta vì thỉnh thoảng hắn cũng hay ghé vào đây để mượn sách. Các kho sách lúc nào cũng đông khách, chủ yếu là bọn sinh viên đi coi “chùa”…hắn ngơ ngác tìm kho Mạng Viễn Thông. Đây rồi, Bưu Chính Viễn Thông, nó đây. Hắn hồi hộp bước từng bước vào, ở đây vắng hơn những kho kia, chỉ có vài sinh viên đang tra cứu sách. Hắn nhíu mày: “Toàn là ‘ đực rựa’ …Cô ấy đâu nhỉ?”… Và… hắn thấy một cô gái đang đứng đọc sách gần trong góc phòng. Cô ta đeo kính, khuôn mặt trầm tư chăm chú vào quyển sách như không còn quan tâm gì đến những thứ xung quanh. Cô ấy có nước da trắng trẻo, nổi bật lên trong cái áo thun bó sát màu đen tuyền. Chiếc quần jeans cũng màu đen gọn nhẹ ,thẳng thớm chạy dọc theo những đường cong cân đối. Thỉnh thoảng cô lật vài trang để tìm thứ mình cần, mắt chăm chú theo dõi từng hàng chữ.” Cô ta đẹp thật…Chắc đúng rồi…”, hắn nghĩ rồi đi chậm rãi đến. Không biết phải bắt đầu từ đâu, hắn khẽ tằng hắng…Cô ấy ngước lên. Ánh mắt ngây thơ, xinh đẹp sau cặp kiếng nhìn thẳng vào mặt hắn, rồi lướt nhanh trở lại quyển sách. Hắn giả bộ đi lại gần tìm vài quyển trên kệ. Cô ấy vẫn tiếp tục với quyển sách, không để ý gì đến hắn. “Làm gì nữa đây?”, hắn suy nghĩ.
“Chào bạn…”_Hắn nói nho nhỏ. Cô ấy ngước lên, khẽ mỉm cười gật đầu. Hắn khẽ cười lại….”…bạn đang học ở đâu?”
“Mình ở Bưu Chính Viễn Thông”_Cô đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng, vừa đủ nghe. Hắn cảm thấy tự tin hơn.
“Vậy à…Bạn có đang chờ ai không?”
Cô ấy dừng đọc, hơi ngước lên rồi khẽ chớp mắt…
“Ừm…mình đang chờ một người…”…Rồi như vừa nghĩ ra điều gì đó. cô nói tiếp,”…có gì không bạn?”
“À…không…nhưng mà nè….bạn có thường chat trong Yahoo không?”
“Thỉnh thoảng…”, cô đáp lại bằng giọng nữa vời
“Người bạn đang chờ chừng nào sẽ đến?”
“Không biết nữa…”
Hắn càng hi vọng hơn, bằng một giọng nói chen chút đùa cợt, hắn thì thầm…
nice_lotus1812: Viator, chúc một ngày tốt lành ^_^…
Hắn mừng rơn lên, tay gõ nhanh vào bàn phím
Viatorvn: Chào nice_lotus, mình khoẻ lắm Còn bạn?
nice_lotus1812: Hôm trước cài lại Unikey rồi, Cảm ơn đã gửi cho mình.
Viatorvn: Không có gì Bạn vui là được rồi.
nice_lotus1812: Hôm nay trường bạn cũng nghĩ à?
Viatorvn: Ừm, mình học buổi chiều mà
nice_lotus1812: À, mình quên ^_^
Viatorvn: Ủa, sao mình không thấy nick của bạn sáng lên vậy?
nice_lotus1812: À, mình đang ở invisible mode
Viatorvn: Hèn chi
nice_lotus1812: Bạn biết tại sao không?
Viatorvn: không biết, bạn nói đi
nice_lotus1812: bởi vì mình chỉ muốn chat với một mình bạn thôi
Hắn tươi tỉnh hẳn lên, ” cô ấy chỉ muốn chat với mình…thật sao?”, hắn cũng vậy, hắn không thích chat với bất cứ ai vào lúc này nữa, hắn chỉ thích nice_lotus1812.Và mỗi lúc như vậy, hắn lại lúng túng, không biết nên nói gì, hắn ngần ngừ đặt tay lên bàn phím. Nhưng một thông điệp khác đã đến
nice_lotus1812: Viator
Viatorvn: mình đây
nice_lotus1812: mình nhờ bạn một chuyện được không?
Viatorvn: mọi thứ bạn yêu cầu, nice_lotus
nice_lotus1812: mình đang tìm tài liệu về mạng viễn thông
Viatorvn:mình có thể giúp gì không?
nice_lotus1812: bạn có biết những trang web về mạng viễn thông chứ?
Viatorvn: chắc chắn rồi, mình là Viator mà
nice_lotus1812: chứng minh đi nào
Hắn chỉ cho nice_lotus vài trang web tìm kếm. Sau đó im lặng đi vài giây, hắn đánh bạo gõ tiếp
Viatorvn: mình rất muốn gặp bạn, nice_lotus
Bên kia cũng im lặng đi vài giây, hắn hồi hộp chờ.
nice_lotus1812: thật à ?
Viatorvn: mình nói thật đó, nice_lotus
Viatorvn: mình có thể không?
nice_lotus1812: có thể
Viatorvn: mình muốn gặp bạn lắm
nice_lotus1812: 4 giờ chiều nay , tại thư viện thành phố, mình sẽ ở đó
Viatorvn: làm sao mình nhận ra bạn?
nice_lotus1812: mình sẽ ở kho sách Mạng viễn thông
Viatorvn: nhưng nice_lotus à, mình chưa biết mặt bạn
nice_lotus1812: mình cũng vậy nhưng nếu có duyên thì bạn sẽ tìm ra mình
nice_lotus1812: thôi, mình phải đi rồi, bye nhe, Viator
Viatorvn: nice_lotus, mình muốn gặp bạn lắm
nice_lotus1812: bạn sẽ gặp được mình
Viatorvn: mình rất muốn , nice_lotus
Hắn cố gắng gõ thật nhanh, nhanh đủ để hắn có thể nói hết những gì đã và đang hiện ra trong óc hắn, nhưng…
nice_lotus1812 has logged out at 9:31 AM0.00099800399201597
Hắn nặng nề click chuột vào nút closes. Bài báo cáo này xem như đã là ngày mai rồi. Hắn tắt máy, nhảy phóc lên giường với hàng lô thứ trong đầu…rồi hắn ngủ lúc nào không hay.
_o0o_
Hắn bật dậy, nhà vắng tanh, bố mẹ hắn đi làm chưa về. Hắn nhìn đồng hồ…” Chết rồi!!!!”…Hắn bật dậy chạy như ma đuổi, đã 2 giờ 45 chiều, và hắn không thể nào lỡ cái hẹn lúc 3 giờ, hắn không được quyền lỡ. Trời hôm nay không nắng, thường thì giờ này nắng lắm chứ? Hắn vừa rửa mặt vừa nhìn ra ngoài, mây đen,…gió thổi hơi mạnh…không biết mưa không nhỉ? Mặc kệ chuyện thời tiết, hắn tất tả chạy đi kiếm bộ đồ treo trên móc. Hắn nhìn lại mình lần nữa trước gương…rồi hắn bật cười thầm…” Cô ấy sẽ nghĩ sao khi gặp một thằng ra đường mà quên gài dây kéo nhỉ?”. Hắn cúi xuống kéo dây quần lên, thực ra thỉnh thoảng hắn cũng hay quên, nhưng chưa khi nào bị con gái nó “thấy” cả. Sau khi cài cửa lại chắc chắn, hắn đạp máy chiếc xe 78 cà tàn, xe không nổ, hắn bực bội đạp hết sức. Lẽ ra hắn phải đi một chiếc xe khá hơn, xịn hơn mới xứng đáng đi gặp một cô gái …nhưng…xe đâu mà đi? Hắn chỉ có “nhất y nhất quởn” chiếc này thôi. Xe nổ máy, hắn ngước mặt lên trời để hít chút gió, chà, mây đen hơi nhiều, nhưng chắc gì sẽ mưa? Hắn phóng xe luôn ra đường chạy như bay về hướng đường Hai Bà Trưng. Chưa tới giờ tan ca, xe còn thưa thớt, hắn tha hồ phóng đi. Hổn hển gửi xe vào bãi, hắn đi như bay vào trong Thư Viện, vừa đi vừa nhìn đồng hồ…3 giờ 10… hi vọng còn kịp. Hắn gật đầu chào viên quản thư, hắn quen bà ta vì thỉnh thoảng hắn cũng hay ghé vào đây để mượn sách. Các kho sách lúc nào cũng đông khách, chủ yếu là bọn sinh viên đi coi “chùa”…hắn ngơ ngác tìm kho Mạng Viễn Thông. Đây rồi, Bưu Chính Viễn Thông, nó đây. Hắn hồi hộp bước từng bước vào, ở đây vắng hơn những kho kia, chỉ có vài sinh viên đang tra cứu sách. Hắn nhíu mày: “Toàn là ‘ đực rựa’ …Cô ấy đâu nhỉ?”… Và… hắn thấy một cô gái đang đứng đọc sách gần trong góc phòng. Cô ta đeo kính, khuôn mặt trầm tư chăm chú vào quyển sách như không còn quan tâm gì đến những thứ xung quanh. Cô ấy có nước da trắng trẻo, nổi bật lên trong cái áo thun bó sát màu đen tuyền. Chiếc quần jeans cũng màu đen gọn nhẹ ,thẳng thớm chạy dọc theo những đường cong cân đối. Thỉnh thoảng cô lật vài trang để tìm thứ mình cần, mắt chăm chú theo dõi từng hàng chữ.” Cô ta đẹp thật…Chắc đúng rồi…”, hắn nghĩ rồi đi chậm rãi đến. Không biết phải bắt đầu từ đâu, hắn khẽ tằng hắng…Cô ấy ngước lên. Ánh mắt ngây thơ, xinh đẹp sau cặp kiếng nhìn thẳng vào mặt hắn, rồi lướt nhanh trở lại quyển sách. Hắn giả bộ đi lại gần tìm vài quyển trên kệ. Cô ấy vẫn tiếp tục với quyển sách, không để ý gì đến hắn. “Làm gì nữa đây?”, hắn suy nghĩ.
“Chào bạn…”_Hắn nói nho nhỏ. Cô ấy ngước lên, khẽ mỉm cười gật đầu. Hắn khẽ cười lại….”…bạn đang học ở đâu?”
“Mình ở Bưu Chính Viễn Thông”_Cô đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng, vừa đủ nghe. Hắn cảm thấy tự tin hơn.
“Vậy à…Bạn có đang chờ ai không?”
Cô ấy dừng đọc, hơi ngước lên rồi khẽ chớp mắt…
“Ừm…mình đang chờ một người…”…Rồi như vừa nghĩ ra điều gì đó. cô nói tiếp,”…có gì không bạn?”
“À…không…nhưng mà nè….bạn có thường chat trong Yahoo không?”
“Thỉnh thoảng…”, cô đáp lại bằng giọng nữa vời
“Người bạn đang chờ chừng nào sẽ đến?”
“Không biết nữa…”
Hắn càng hi vọng hơn, bằng một giọng nói chen chút đùa cợt, hắn thì thầm…
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?