Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Cụ già dâm loạn với gái dâm
Ôi thôi, nói hoài hổng hết. Ông chủ thường khen nhỏ : mày xạo mà được việc. Thượng đế nào chơi sang hơn, nhỏ lợi dụng đèn lờ mờ cầm luôn tay quốc vương cho đi mò cua bắt ếch. Thượng đế lịm cả hồn, bàn tay ơi hỡi cái bàn tay, nó mò gì ở trỏng mà nhớt trào ớn ợn. Nhỏ cắc cớ biểu diễn luôn màn “ láp đen xơ “ trên đùi thượng đế, chỉ thấy ngài lịm dần, đực mặt ra, xục xà xục xịch và cuối cùng thì vãi cả rắm rít ra, y như rằng thượng để hất hối nhỏ dang ra để thượng đế vội chạy đi đái. Một lát ngài trở ra, ển ển xìu xìu, ngài quở nhỏ : đù má, nị làm ngộ cho chó ăn chè trong vần hết trụi. Nhỏ cười muốn đổ nhào, ông chủ nháy nhỏ và đưa ngón tay cái lên trời khen nhặng.
Đó, thời khắc ngàn vàng rứa mà chịu ru rú trong nhà thì có chán không. Lại thêm bạn về than, nhỏ biết chẳng qua mưa vùi gió dập, ông trời lâu lâu xổ mũi nhức đầu thì xì hơi chơi mấy bữa để thiên hạ sốt ruột, rồi đâu lại vô đó. Chẳng qua tại bạn kéo thêm 2 cái rơ mót quá tải, chớ một mình bạn dư sức qua cầu. Bởi bạn và nhỏ là hai cây làm ra của cho chủ quán mà.
Cám cảnh cho nỗi buồn loòng thoòng thế sự, nhỏ đâm tung hê hết lễ nghĩa, liêm sỉ. Sáng nào nhỏ cũng bê thằng cún ra trước cửa, phanh hết áo ra cho nó bú chơi. Cái nào nó ngậm thì ngậm, cái nào để không thì ai đi qua người đi lại có dòm cũng nơ pa hết. Đú họ, phải nói nhỏ khùng tới nơi, phơi vú ra để thằng nào thấy ngon nhào vô lãnh búa tạ nuôi má con nhỏ là nhỏ khoán cho lủy hết. Khốn nỗi, cha nội nào dòm cũng khoái, mà chỉ có mỗi khúc thịt giắt lưng, nên cóc dám mò vô nhỏ. Chỉ có mấy bà trong xóm thấy cặp vú nhỏ quá căng thì chỉ vẽ đường đi nước bước : chớ sao mày hổng đi dò hỏi coi có ai mướn ở vú hôn mà nuôi con.
Nhỏ đã nghĩ tới điều này rồi, ngặt là còn thằng cún. Ai bỏ tiền ra cũng muốn độc quyền nuôi chăm con cái họ, chớ đâu chịu chia sữa với một thằng nhóc khác bao giờ. Bỏ nhóc, nhỏ không đành, bởi nếu bỏ thì nhỏ đã nghe lời xúi trục nó từ khi còn trong bụng, chớ giờ nuôi cả tháng còn bỏ sao đang.
Mấy bà nói quá, nhỏ cũng ừ hử cho qua. Một bữa, có bà ghé lại to nhỏ : nè, tao nghe ở đầu đường xóm dưới, bà chủ bán vật liệu xây dựng đang cần người ở vú, đâu mày thử chạy lại coi sao. Nhỏ trình bày với bà : sợ người ta hổng chịu mướn luôn thằng tửng, con biết quẳng nó cho ai.
Bà đó thấy cái vú to chình ình cũng dón tay rờ tung thử khen lấy khen để : vú mày đầy căng, sữa lúc nhúc thế này, thằng nhỏ bú gì hết. Tao nghĩ mày nuôi hai ba đứa cũng được. Rồi bả chọc quê nhỏ : tại thằng chồng mày nó bỏ đi, chớ còn đeo đẳng mày có cho nó bú rạm cũng dư sức. Nhỏ mắc cỡ chớ, thằng chồng nào mà hổng bú vú vợ, nhưng ai động tới cũng thấy dị dị làm sao.
Tuy vậy nhỏ cũng giỡn lại bà chị : nói vậy hồi trước thiếm cũng để chú bú sao mà biết rành vậy. Bà khách hứ nghe mệt : mày nói tầm xàm, ổng có đòi mà tao hổng cho, tại thấy cái miệng ổng há tao ớn quá, nó giống như hàm răng chó thấy cục xương xí quách vậy. Nhỏ đang rầu thúi ruột mà cũng bắt tức cười. Té ra bà nào cũng bị ông thiên lôi đòi chia vú vợ với thằng/con nhóc.
Vậy rồi, con én đưa thoi, lại thêm một đần một đỗi nữa trôi qua, bạn xặc xừ hết đau tới ốm, nhỏ đành ôm gọn thằng cu đến làm mặt ngây thử đi xin việc coi sao. Buổi sáng, nhỏ cho con bú no đẫy, để lỡ phía chủ cứng rắn hổng thuận cho đeo thằng cún thì nhỏ gởi bậy đâu đó, trưa chiều lén ra cho nhóc bú tạm. Hồi này nhỏ lùi xùi, chẳng lây chẳng lót, chẳng xú chẳng xì, để nhông nhông cho phẻ. Sữa quá nhiều nên ngực áo lúc nào cũng ướt đẫm, cái núm bị cọ quẹt lúc nào cũng nghển mặt câng câng.
Nhỏ đánh liều ôm con vô hỏi việc. Bà chủ còn trẻ, sang trọng, cửa hàng lớn ùm. Thấy nhỏ hỏi han, dáng khép nép, bà chủ lắng nghe. Tim nhỏ đập hồi hộp, hai đầu vú quạt quạt dữ dội dưới áo, bởi nó cũng chia gánh lo với nhỏ.
Nhỏ nói lắp bắp luôn một hơi, sợ nếu ngưng mất trớn và hết can đảm nói tiếp. Bà chủ có vẻ suy nghĩ, cuối cùng mới nói : nhà tôi cần người vú nhưng không phải để nuôi săn sóc trẻ mà dùng vào việc khác. Nhỏ có vẻ sốt ruột, miệng há ra theo dõi ý của bà.
Lại nghe bà chủ phán : đáng lẽ tôi cần phải xem qua vú mớm và sữa một chút, nhưng thấy chị đang nuôi con, sữa lại chảy đẫm áo nên lướt qua. Nhưng nếu chị chịu điều kiện tôi đưa ra thì đổi lại tôi cũng để chị đem theo cháu bé. Nhỏ mừng quá, thiệt là phước lớn đưa đẩy, song lại e dè. Bà chủ lẳng lặng như để nhỏ nhập tâm rồi mới nói : tôi cần chị giúp trông nom và săn sóc hộ cụ tôi.
Nhỏ có vẻ chưa hiểu, nuôi người bệnh thì ai chẳng được, sao lại người ở vú. Nhỏ đem điều này bộc bạch thì được cô chủ giảng giải : ấy là vị cụ không ăn được các thức cứng hay phải nhai, nên bác sĩ khuyên phải dùng sữa. Tôi nghe nngười ta kháo uống sữa nếu là sữa người thì cụ chóng hồi sức hơn.
Bây giờ bà chủ lại e nhỏ từ khước, nên có vẻ nài nỉ : chị giúp cụ, tôi giúp chị, có qua có lại, chị cố hộ cho. Giá tôi đẻ đái có con thì việc này chính tôi phải làm để báo hiếu, tôi vẫn độc thân nên phải nhờ đến chị. Rồi để nhỏ vững tâm, bà chủ báo ngay : hiện cụ nằm một chỗ, chẳng ăn chẳng uống gì nhiều, nên cùng lắm ngày chỉ uống sữa một lần thôi. Chị chăm chút, sẽ sàng, nâng giấc, dịu ngọt, may ra cụ tôi sớm tỉnh và vui ăn uống nhiều dần lên, tôi sẽ thưởng, chứ đã có mấy người đến thử việc, xem ra không trụ dài lâu.
Dù chưa biết tình trạng bệnh của cụ ra sao, nhưng vì mừng quá, nhỏ nói đại: vâng, thưa bà chủ, em xin nhận chân nuôi cụ ạ (không nhanh nhảu nhận thì lấy gì ăn và nuôi nhóc, không lẽ báo cô nhỏ bạn mãi). Cô chủ cũng mừng rơn, mắt hơi có chút ngấn nước và lắp bắp trả lời : ấy chết, chị đừng gọi em thế tổn thọ mất, ta cứ coi nhau như chị em thôi. Xong, cô âu yếm nắm tay nhỏ dẫn vào chỗ cụ.
Giường cụ nằm rộng thênh thang, mắt cụ nhắm kỹ như say ngủ. Cô chủ nhẹ cầm lấy bàn tay cụ hớn hở : thầy ơi, con tìm được người lo rồi. Chả thấy cụ động đậy gì ngoài cái môi mấp máy một chút. Tuy vậy, cô chủ cũng dặn : giờ đến lúc cụ ăn rồi, chị lo hộ cho em. Theo nhỏ hiểu chắc là cô chủ muốn củ soát lần đầu xem nhỏ làm ăn cách thức thế nào.
Quen như lúc bị chồng đè lật áo vồ mút lấy mút để cái vú, cũng như quen cho thằng cún bú mỗi ngày, nhỏ vạch luôn áo và chìa vào gần miệng cụ. Cô chủ phải vội cản lại : chị cần giữ sạch sẽ cho cụ vì cụ yếu lắm. Nói xong cô te te chạy đi lấy miếng vải mùng thấm nước đem lại dặn dò : mỗi lần chị cho cụ bú, nhớ lau kỹ hai vú bằng cái khăn này cho em.
Đúng kiểu nhà “ phú quý sinh lễ nghĩa “ có khác, song đi ở vú, chủ bắt sao phải chịu làm thế thôi. Nhỏ lau đi lau lại hai cái vú, cô chủ đứng trầm trồ nhìn và khen : chị có đôi vú đầy đặn, dầy tăm thế này, chắc là sữa nhiều.
Cứ như đứa bé được khen ngoe nguẩy người, hai đầu vú cương lên và phún sữa ra, tuy không thành tia, nhưng cũng đều đều nhỏ giọt. Cô chủ có vẻ hài lòng, nhưng vẫn quanh quẩn chứ chưa chịu bỏ ra.
Nhỏ tằn mằn cúi sát xuống, gần như đầu vú sắp chạm đến miệng cụ. Thấy cụ vẫn nằm im, nhắm nghiền mắt không nhúc nhích. Hai môi cụ khô đanh, như mái tôn bị nắng thiêu đóng vẩy, giòn tan, nhỏ nghĩ chỉ cần nạy nhẹ cũng bật máu ra được.
Nhỏ đã mấy lần nói năng dìu dịu : cụ ơi, đến giờ ăn rồi, cụ tỉnh dậy, con lo cụ no rồi ngủ tiếp. Chỉ thấy cụ chép miệng lơ thơ, cô chủ có vẻ sốt ruột. Đang bồng thằng cún trên tay, cô phải nói lảng đi một chút : bữa nay thình lình, tôi bồng cháu hộ để chị lo cho cụ tôi. Chiều tôi sẽ mua cái nôi con để cạnh đây, khi nào chị chăm cụ thì đặt cháu vào đó trông cho tiện.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?