Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Mối tình loạn luân dâm dục
Tuy chưa đoán được ý đồ của bọn thầy pháp cô đồng này là gì nhưng phần nào thì dì Út Ngự cũng đã ngấm ngầm đề phòng và dì đang ngóng trông thằng cháu dì ở ngoài ngay bây giờ xông vào giải cứu dì thế nhưng dì đang thắc mắc là không hiểu nó có nghi ngại điều gì trong căn nhà ma quái này hay chăng? Dì hoàn toàn nghĩ ngợi sai lầm về Lợi vì thực ra, nó vốn bán tính bán nghi khi mới vừa bước lên thang gỗ gặp ngay cái thằng Sumo thiếu cảm tình, lại phát hiện ra hắn nhìn dì Út Ngự chẳng khác gì như muốn nhảy vào ăn tươi nuốt sống dì nên khi dì vào nhà rồi, nó liền nhanh chóng vòng qua mé bên và phát hiện có một cửa sổ không chốt trong, nếu vào bằng đường này thì sẽ trực tiếp đến ngay sau bàn thờ của tổ quỷ. Múa may quay cuồng khoảng 15 phút, bất chợt lão thầy Bảy nhào đến xô dì té nằm ngửa trên sàn nhưng khi lão chồm tới thì dì lẹ làng lăn người né tránh rồi la làng cầu cứu khiến cho cả hai tên dâm tặc đều phải ngạc nhiên, chưng hửng vì tự dưng thuốc độc chúng cho dì uống lại mất hiệu nghiệm như thế. Đúng là ác lai ác báo, khi tiếp tục rượt theo dì, vô tình lão Bảy thầy pháp dẫm phải tấm ván sàn bị mục, gãy sụp xuống và nguyên cả bàn chân phải lão bị kẹt luôn vào chổ đó ; lúc này, Lợi từ phía sau bàn thờ chạy ào ra như một cơn lốc khiến cho dì vui mừng vô cùng giống như là vừa mới chết lại được sống dậy. Vừa nhìn thấy thằng cháu, dì Út Ngự lên tinh thần ngay, vội vàng chạy đến đứng sau lưng nó. Nó nói :
– Dì trèo qua cửa sổ sau lưng chạy ra ngoài trước đi, con ra sau!
Tên đệ tử Sumo chưa kịp làm gì thì Lợi đã chạy tới, chụp vội mâm trái cây trên bàn thờ ném thẳng vào người hắn ; như một con thú hoang điên cuồng bị vuột mất con mồi, hắn vùng chạy ra nhà sau rồi nhanh chóng chạy trở lên với một con dao Thái lan cán vàng nhọn hoắt trên tay. Đương nhiên, lúc này dù cho có là Võ Tòng đả hổ đi nữa thì Lợi cũng không thể nào bình tĩnh nổi để mà đương đầu với hắn, nó chạy vòng vòng trong gian nhà còn thằng Sumo cứ cầm dao rượt nà theo sau. Từ nãy đến giờ, lão thầy Bảy vẫn cứ cố nhưng không thể nào rút chân ra khỏi chổ ván sụp vì lão bị kẹt luôn cả đầu gối ở dưới đó nên lão yên vị tại chổ để chờ thằng Sumo đến cứu ; thấy đệ tử mình rượt thằng nhóc chạy có cờ, lão phụ họa :
– Đâm chết nó đi, đừng để cho nó sống!
Thật là ông trời có mắt, đối với những kẻ bất lương buôn thần bán thánh thì không thể có con đường sống cho chúng! Tên Sumo đang chạy bất chợt bàn chân hắn đạp phải một trái cam và mất đà, ngã chúi về trước đè lên người lão sư phụ ; con dao trong tay hắn vô tình xọc trúng ngay vào ngực lão khiến lão rống lên một tiếng chẳng khác con heo bị chọc tiết rồi im bặt. Tên đệ tử Sumo cũng la làng như vừa mới bị trời đánh, hoảng hồn ngồi nhỏm dậy, chết trân lặng cả người nhìn chòng chọc vào lão sư phụ ; trong khi đó, Lợi chẳng màng đến chuyện gì xảy ra cả, chỉ bước tới một bước lượm cái phong bì tiền dì Út Ngự nó cúng khi nãy nằm trên sàn mà nó chợt nhìn thấy rồi quay lưng phóng qua cửa sổ. Xuống hết cầu thang đến mặt đất, ngồi lên yên chiếc xe máy, tra chìa khóa vào ổ công tắc rồi nổ máy, dì Ngự vừa ngồi lên sau là nó nhanh chóng phóng vụt đi ; nó chẳng hề nói gì cả mà chỉ yên lặng lắng nghe tiếng đập thình thịch của con tim nó khi có thể nói là mình vừa mới thoát khỏi cảnh nghìn cân treo sợi tóc. Thật tình mà nói, lúc này nó không dám mường tượng lại khung cảnh hãi hùng ban nãy trong căn nhà lão thầy pháp. Nó thấy rõ ràng là tên Sumo té xấp lên người lão và con dao trong tay hắn đâm trúng ngực lão rồi sống chết thế nào không rõ nhưng tình hình như vậy, e là khó sống. Ngồi sau lưng thằng cháu, dì nó cũng không nói năng chi cả mà cứ nhăn mặt thở hắt ra từng hơi dài. Tuy trời tối nhưng nhờ xe Honda có đèn chiếu sáng nên Lợi phóng xe chạy bạt mạng chở dì nó chẳng mấy chốc đã ra khỏi đường lô cao su và thay vì rẽ phải, nó lại quẹo trái thành thử ra chạy gần nữa tiếng đồng hồ sau, khi thấy hai bên đường sao lại cây cối um tùm thì nó mới hay là nó đã lạc đường.
– Chết rồi dì ơi! Bị lạc đường rồi, làm sao đây dì?
Trong lúc dì Út Ngự cũng đang bối rối, chưa biết liệu lẽ nào cả thì xe chạy trờ đến một căn chòi vách đất mái lá lụp xụp bên đường le lói ánh đèn dầu.
– Dì ơi, có nhà kìa, mình hỏi thăm đường đi dì!
– Nè, vào đây nếu thấy tiện thì hai dì cháu xin ngủ lại qua đêm đến sáng hẵng về cho khỏe người lại sức. Trời tối như thế nànày, chạy xe rất nguy hiểm. Thoát được chổ ma quái kia rồi chẳng biết là có chuyện gì nữa không? Cháu nhớ đừng có kể lại chuyện ban nãy nghe chưa?
Nghe lời dì, Lợi quành tay lái xe vào sân căn chòi rồi tắt máy, không quên nhìn đồng hồ thì thấy đã gần chín giờ đêm. Tuy tiếng xe nó nổ cũng không có gì là inh ỏi nhưng cũng đủ đánh thức người trong chòi. Có tiếng một người đàn bà giọng Quãng Ngãi vọng ra :
– Ai vậy?
– Dạ, tụi cháu đi thăm bà con bị lạc đường. Vậy nhờ bác cho tụi con ngủ nhờ một đêm ạ! – Dì Út Ngự đáp.
Có tiếng lịch kịch rồi cánh cửa chòi xịch mở ra, một bà trạc tuổi chừng 55-56 với khuôn mặt tuy nhăn nheo, đen đúa nhưng hiền lành, phúc hậu cầm cây đèn dầu nhỏ bước ra. Theo sau bà là một chị gái cỡ 25-26 tuổi và chắc chắn đó là con gái bà vì khuôn mặt hai người giống nhau như khuôn đúc. Họ ân cần, đon đả mời dì Ngự và Lợi vào chòi ; chòi tuy nhỏ nhưng bên trong cũng không đến nỗi chật hẹp cho lắm, mé bên tay trái có một khoảnh trống hình chữ L, chị gái ra dấu chỉ Lợi dắt xe máy để vào chổ đó. Bên trong có một gian buồng vách ghép lại bằng những thân tre đập dập, ngoài có một chiếc giường gỗ nhỏ buông mùng và một cái bàn tròn với hai ba chiếc ghế đẩu. Bà chủ nhà rót nước trà nóng từ chiếc bình tích trên bàn ra hai cái ly mời hai dì cháu. Bà nói :
– Hai người là mẹ con hả?
– Dạ không, dì cháu ạ!
– Tưởng là hai người đến nhà lão Bảy thầy pháp chứ? Dân ở đâu thì chẳng biết chứ người vùng này, già trẻ lớn bé ai nấy đều rành rõi cái bọn mê tín lừa đảo đấy. Đàn ông vào đó thì chỉ mất tiền thôi chứ đàn bà cỡ như cô thì ngoài tiền ra, còn mất cả cuộc đời nữa là. À mà quên, hai dì cháu dùng cơm chiều chưa? Hai người dùng đỡ mì tôm nghe!
Hai dì cháu ăn cơm chiều sớm lại vừa trãi qua một trận hồng thủy thập tử nhất sinh, nay nghe bà chủ nhà mời là cả hai đều cảm thấy đói bụng ghê gớm. Sẵn trong chòi có nước nóng bình thủy nên chị gái con bà chủ trong tích tắc đã nấu xong hai tô mì có đủ hành, ớt bốc khói nghi ngút. Không hề khách sáo chi cả, hai dì cháu ngồi ăn mì ngon lành tưởng chừng như từ trước đến giờ chưa hề được ăn mì tôm lần nào. Vừa ăn, dì vừa hỏi chuyện :
– Thưa bác, vùng này gọi là chi vậy bác?
– Ở đây thuộc xã Bình Châu nhưng chỉ cách khoảng 15 phút đường rừng là qua đến tỉnh Bình Thuận rồi đấy. Hai dì cháu người Bà Rịa à?
– Dạ không, người Sài Gòn ạ!
Nghe dì Út Ngự nói chuyện, Lợi nhận thấy dì quá ư là cẩn thận bởi lẽ dì giấu rất kỹ tung tích, gốc gác của mình. Ăn xong, ngồi nói chuyện một lát thì hai dì cháu bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài ; chị gái vội mời hai dì cháu vào ngủ trong buồng còn chị ra ngoài ngủ chung với mẹ. Bên trong gian buồng là một chiếc divăng khá rộng, trải chiếc đệm cũ phủ lớp drap trắng ngã màu cháo lòng dằn một cái mùng tuyn màu xám, có một cái gối ôm và một cái mền màu cứt ngựa. Cởi xong chiếc quần tây xanh ra mắc lên cọc mùng, Lợi vén mùng leo lên divăng nằm ở mé ngoài, còn dì Út Ngự đã lên nằm trước ở mé trong. Ở đây, không khí hơi lành lạnh tạo cảm giác cho con người thật dễ chịu, thật dễ dàng đi vào giấc ngủ an lành. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, hai dì cháu chợt choàng tỉnh vì nghe có tiếng xe máy chạy vào sân chòi. Tiếng người nói qua nói lại lao xao giọng Quảng thật khó nghe, tiếng được tiếng mất, dì Út Ngự và Lợi không rõ là chuyện gì. Lát sau, bà chủ nhà vào buồng báo tin là bà và cô con gái phải về nhà trong xã để đưa ông chồng bị cao huyết áp vào bệnh viện, hai dì cháu cứ việc ngủ ngon ở đây rồi sáng mai trước khi đi về chỉ việc khép cửa chòi lại là được, vùng này có bộ đội dân quân đi tuần thường xuyên nên an ninh rất tốt, chẳng có gì phải sợ cả. Mọi người đi rồi, Lợi bước ra ngoài chốt cửa lại rồi vặn nhỏ ngọn đèn dầu lớn đặt trên bàn tròn ; nó trở vào buồng và nhẹ nhàng nằm xuống cạnh dì Út Ngự. Lúc này, dì mới lên tiếng :
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?