Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex Gay trái tim yếu mềm
– Mày đừng qua đây, nếu không tao nhảy xuống đó!
Vừa nói Khánh vừa trèo lên thành cầu. Thy hoảng hồn vội bước thụt lùi lại, anh la lớn:
– Ok, ok… tao không tới… mày… mày xuống đi, nguy hiểm lắm!
Khánh bật cười ha hả như điên dại, tiếng cười như gào khóc xé màn đêm tĩnh mịch.
– Mày nghĩ tao sống làm gì chứ… Dũng không muốn gặp tao nữa… hết rồi… tao sống để làm gì?
Thy hoảng hồn vội nói:
– Không phải…
Khánh nạt ngang:
– Chớ sao?
Thy đành phải nói sự thật cho Khánh nghe:
– Thật ra nó không dám tới gặp mày, tao cũng không biết tụi bay có chuyện gì. Nó chỉ gọi điện thoại cho tao kêu tao đi kiếm mày gấp và trông chừng mày giùm nó thôi. Tao cũng không biết nó đang ở đâu… nghe giọng nó buồn lắm. Nó nói nó không dám gặp mày nữa. Tụi bay có chuyện gì vậy?
Khánh thở ra nặng nhọc, anh nhìn mặt nước đen ngòm bởi bầu trời đêm mà thở gấp gáp hơn không trả lời Thy. Thy càng lo lắng hơn, anh vội nói:
– Mày… xuống đây đi,… có gì từ từ nói mà…
Khánh lại bật cười, giọng cười khủng khiếp khiến Thy cảm thấy buốt lạnh ở sống lưng:
– Còn gì nữa mà nói… hết rồi… tất cả chấm hết rồi…
Thy vội hỏi:
– Nhưng thật ra là chuyện gì?
Khánh vẫn cười lạnh lẽo, anh cúi nhìn con sông đen kịt, lốm đốm ánh sao mà lắc đầu:
– … chẳng còn hy vọng nào nữa… mày hãy nói lại với bố tao là tao ‘hận ổng lắm’… nói với Dũng là tao yêu nó lắm… hy vọng là kiếp sau sẽ…
Rồi anh thở dài nói tiếp:
– … cám ơn mày nhiều lắm Thy… vĩnh biệt…
Khánh buông người ra khỏi thành cầu. Nhưng anh bị một cái ôm ngang người giật mạnh về phía sau khiến anh ngã ngửa lăn ra đất. Thì ra nãy giờ Thy đã lén đến gần anh và ra tay rất kịp lúc. Thy ngồi đè lên người Khánh, hai tay anh giữ chặt lấy hai tay Khánh, rồi vừa hổn hển vừa hét vào mặt Khánh:
– Đồ điên!
Khánh dãy dụa mong thoát khỏi tay Thy, nhưng không thể nào, Thy mạnh hơn anh nhiều. Thy lại hét vào mặt anh một cách giận dữ:
– Mày nghĩ mày chết là xong à? Tại sao lần nào mày cũng vậy? Chỉ biết chết thôi à, có giải quyết được gì đâu? Đồ vô dụng!
Bị Thy mắng mỏ liên tục mà không cục cựa gì được, Khánh bật khóc đáp:
– Chứ mày muốn tao làm gì hả? Dũng bỏ tao, tao sống làm gì nữa…
Thy cao giọng nạt:
– Dũng bỏ mày hồi nào hả…? Nó bỏ mày thì đâu có kêu tụi tao đi tìm mày chứ? Làm ơn động não đi…
Khánh ngạc nhiên, anh nghẹn ngào hỏi:
– Kiếm tao làm gì? Nó không muốn gặp tao nữa thì để tao toại ý nó… buông tao ra…
Khánh dãy dụa cật lực trong vòng kềm kẹp của Thy nhưng vẫn vô phương. Thy gằn giọng đáp:
– Chuyện này có liên quan gì đến bố mày phải không? Hả?
Khánh òa khóc đáp:
– Tao không biết, tao chỉ đoán vậy thôi…
Thy trừng mắt, trong bóng đêm Khánh có thể thấy đôi mắt đó như tóe lửa nhìn anh:
– Vậy sao mày lại còn định tự tử? Đó đâu phải là lỗi của nó…
Khánh vẫn ngoan cố lắc đầu nguầy nguậy gào lên:
– Không có Dũng thì tao thà chết… buông tao ra…
Thy điên tiết hét át lời Khánh:
– Mày chết đi thì mày biết nó đau khổ cỡ nào không?… Mày chết thì giải quyết được gì hả?… Còn bạn bè mày, tụi tao nữa… còn gia đình, má mày, em trai mày nữa… mày nỡ để mọi người phải đau buồn vì mày hả?
Khánh lặng người thổn thức, ngẫm nghĩ một hồi anh lại gào lên:
– Tao không cần biết…
Thy ngao ngán, anh ghì chặt lấy hai tay Khánh xuống đất hơn rồi gằn từng tiếng:
– Mày không được ích kỷ như vậy… nghe không! Không lẽ mày sống chỉ vì mày, chỉ vì thằng Dũng thôi hả? Mày có nghĩ đến bạn bè, mọi người xung quanh mày không? Đồ ích kỉ…! Nếu mày nghĩ rằng tụi tao… hoặc bây giờ là tao nè,… tao không đáng để cho mày luyến tiếc cuộc sống nữa thì nói đi, tao sẽ để mày chết… Nói đi…!
Khánh lại lặng người lần nữa. Nhưng lần này anh im lặng, một lúc sau anh nới lỏng người ra nằm đó mà khóc. Thy thở phào nhẹ nhõm, anh buông tay Khánh ra rồi ngồi phệch xuống qua một bên Khánh thở phì phò. Nhìn Khánh một lúc, anh ngao ngán đưa tay lôi Khánh ngồi dậy… Khánh thừ người ra, đưa tay quệt nước mắt rồi đứng dậy tập tễnh bước đi vô hồn về phía trước. Thy lặng lẽ đi sát bên anh, cả hai không ai nói với ai câu nào.
* * *
Rrrreeennngggg…
– Alô, Dũng hả… tao tìm được nó rồi.
Dũng buồn bã hỏi khẽ:
– Nó… không sao chứ? Tụi bay đang ở đâu?
Thy chua chát nói:
– Bây giờ thì không sao… thằng Đức cho nó ăn tô mì, giờ lăn ra ngủ rồi. Đang ở bên nhà thằng Đức nè, không sao đâu mày yên tâm.
Dũng thờ phào ra đáp:
– Vậy được rồi… cám ơn mày… lo cho nó dùm tao… tao nghĩ… tao không ở đây bao lâu nữa đâu…!
Thy hoảng hồn:
– Ê,… mày muốn… gì hả??
Dũng gạt ngang lời nói của Thy:
– Tao không có tự tử đâu, khỏi lo… nhưng mà tao… định… um sẽ qua Nhật với ba má tao.
Thy hét vô điện thoại mà quên mất là mình đang ở phòng khách:
– Cái gì…? Thiệt ra là tụi bay có chuyện gì vậy? Không thể gặp nhau nói chuyện bình tĩnh được sao? Làm gì mà nóng nảy vậy? Chuyện đâu còn có đó…
Dũng vẫn điềm đạm trả lời:
– Không phải,… mà là không còn gì để cứu vãn nữa… thôi tao không muốn nói chuyện đó bây giờ… mày lo cho Khánh dùm tao… đừng để nó kiếm tao nữa… cám ơn mày nhiều lắm…!
Thy vội nói:
– Bạn bè mà, đừng nói vậy… không lẽ… ơ… alo…??
Thy cáu tiết đặt điện thoại xuống. Anh thở hắt ra rồi dợm bước lên phòng Đức. Đức ngồi bệt đưới sàn nhà bên cạnh giường chỉ khẽ nhún vai rồi nhìn Khánh đang nằm ngủ mê mệt chẳng biết trời trăng gì nữa. Thanh mệt mỏi ngồi kê đầu vào Đức mà ngước mắt nhìn Thy hỏi:
– Sao rồi?
Thy nhún vai đáp:
– Có trời mới biết… tao chẳng hiểu chuyện gì hết…
Giật mình vì sợ Khánh nghe thấy, Thy bèn dịu giọng lại nói khe khẽ:
– Nó không chịu gặp thằng Khánh…
Đức chỉ khẽ nhếch mép cười nói:
– Không sao đâu, nó ngủ say như chết rồi… mày có quăng nó ra đường nó cũng chả tỉnh đâu!
Thanh thở phào, anh lại chúi đầu vào người Đức mà nói:
– Chán tụi nó quá, không lẽ không còn cách gì sao?
Đức thờ ơ đáp:
– Chuyện tình của mấy thằng gay là thế đó… ‘dễ đến’ rồi cũng ‘dễ đi’…
Thanh trợn mắt nhìn Đức dò hỏi, nhưng Đức vẫn lạnh lẽo bởi vì anh nói sự thật. Từ trước đến nay có mấy cuộc tình ‘như vậy’ được bền vững đâu?
Thy lắc đầu, anh ngồi xuống sàn nhà tựa đầu vào vách tường mà đáp:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?