Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex Gay trái tim yếu mềm
– Còn đây là Châu, ‘vợ’ nhỏ của anh.
Thằng bé cong môi nhìn ‘chồng’ của nó mà nói:
– Anh chưa lấy em mà?
Khánh nheo mắt cười với thằng bé đáp:
– Phải rồi, anh Toàn à. Chưa có đeo nhẫn mà, không tin đâu…
Anh chàng tên Thuận ngờ nghệch nhìn Khánh không đáp. Khánh dư biết chàng thanh niên bên cạnh anh muốn gì. Anh chỉ khẽ liếc nhìn anh ta một cái trìu mến, rồi nhoẻn một nụ cười tươi như hoa. Anh chàng đó càng say sưa ngắm nghía Khánh. Toàn thấy vậy bèn lên tiếng:
– Hôm qua mới nằng nặc đòi cọng dây chuyền bạch kim, hôm nay lại đòi nhẫn. Anh chiều em riết em hư mất.
Thằng bé Châu liếc Khánh mỉm cười nói:
– Anh nói làm như em hư lắm vậy. Mấy cái đó có đáng gì với tình cảm của anh và em chứ, phải không?
Khánh thoáng mỉm cười với câu nói ấy. Anh cảm thấy thằng nhóc con này khéo quá, hèn gì cha Toàn bủn xỉn này cũng phải ‘đổ’. Toàn bèn thanh minh:
– Anh có nói vậy bao giờ, em thích thì tí mình đi mua…
Khánh mỉm cười giả lả chen vào:
– Anh Toàn à, còn em nữa chứ?
Toàn bật cười ha hả trỏ vào Thuận mà đáp:
– Anh không dám xí phần này đâu. Coi thằng Thuận kìa, nó sắp điên vì em rồi…
Khánh nhoẻn ngay một nụ cười lả lơi với Thuận:
– Trời ơi, không lẽ bạn anh mới gặp em lần đầu lại tặng quà cho em?
Thuận mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
– Miệng em ngọt quá, chắc nhiều đàn ông chết vì em lắm hả?
Khánh tươi tắn vừa định đáp trả thì Toàn đã lên tiếng nói thay:
– Vậy thì chưa hẳn. ‘Lãng tử’ chỉ quy thuận khi nào thấy hứng thú…
Rồi ông ta nheo mắt nhìn Khánh mỉm cười:
-… phải không ‘cô’ bé?
Khánh bật cười đáp:
– Anh nói kì vậy? Người như anh Thuận đây em muốn còn không được, chứ ở đó mà dám kén chọn…
Toàn và Thuận cùng bật cười. Thằng bé Châu khẽ kéo tay Toàn hỏi:
– Anh này là ‘Khánh – Lãng tử’sao anh?
Toàn gật gù nói:
– Phải rồi.
Thuận bèn nói:
– Lãng tử, nghe nói cứng đầu lắm mà? Sao lại là một người đẹp mà hiền thục vầy anh Toàn?
Toàn cười khằng khặc đáp:
– Đó! Chính là chỗ đó. Hoa hồng nào mà chẵng có gai hả cậu ơi.
Thuận gật gù ngắm nghía Khánh thật kĩ. Khánh bật cười hết nhìn Thuận rồi quay sang nhìn Toàn nói:
– Anh đâu có kém gì? Ngay cả “Tiểu… Kim Đồng” mà cũng nằm trong tay anh thì bản lĩnh chinh phục của anh ngày càng điêu luyện đó.
Thằng bé nhoẻn ngay một nụ cười nháy mắt với Khánh. Toàn đắc ý lắm bật cười ha hả. Thuận thì chỉ thoáng ngây ngô nhìn thằng bé rồi anh lại quay sang nhìn Khánh hỏi:
– Bọn em quen nhau hả?
Khánh lắc đầu đáp:
– Không có, nghe danh đã lâu, nay mới được biết đến thôi.
Thuận gật gù nói:
– Lãng Tử… Tiểu Kim Đồng… hôm nay anh hên quá được biết mặt cả hai người.
Khánh nhoẻn cười đáp:
– Anh đó, đừng tưởng xuống nước thì em không biết anh là ai đó nha.
Thuận thoáng tắt nụ cười, ngơ ngác nhìn Khánh. Khánh nhún vai phì cười đáp:
– Nói chơi thôi, em đâu có may mắn được biết đến anh chứ…
Thuận bật cười đáp:
– Dẻo miệng quá đi… anh hiền lắm, không có tiếng tăm gì đâu… em hỏi anh Toàn thì biết mà.
Khánh đưa mắt nhìn Toàn dò hỏi. Toàn chỉ xua tay đáp:
– Nè, chuyện hai người đừng để ông già này xen vô chứ. Bây giờ xong nhiệm vụ rồi, bọn này đi đây.
Khánh nhoẻn cười đáp:
– Đi sớm vậy anh?
Toàn phì cười đáp:
– Đi chậm một chút là bị ‘đánh’ đó chứ mà dám ở lại sao?
Khánh nhoẻn cười lả lơi:
– Trời, ai dám đánh anh?
Thuận cười đáp:
– Ê, cho đi chung đi.
Toàn quay qua nhìn Thuận hỏi:
– Thiệt không? Thì đi…
Thuận biết mình bị ‘hố’ bèn cười trừ đưa Toàn ra cửa. Vừa đóng cánh cửa lại thì anh đã nghe tiếng Khánh rỉ rả vào tai:
– Bây giờ thì nói em biết, anh biệt hiệu là gì…?
* * *
Rennggg…
Hào nhấc máy đáp:
– Gì vậy cưng?
Khánh bật cười khanh khách, nghe có vẻ say bí tỉ:
– Hì hì, mày tới rước tao nữa được không?
Hào giảy nảy nói:
– Ủa? Tháng trước thằng nào tậu cho mày chiếc Spacy đâu?
Khánh cười trừ:
– Bán m… nó rồi còn đâu. Tao bán kì tao đi Thái Lan chơi đó. Mua cả đống đồ về cho tụi bay còn chửi tao nữa hả?
Hào hoảng hồn:
– Trời đất, thì ra vậy… tao tưởng mày có tiền…
Khánh nhão nhẹt nói:
– Trời ơi cưng ơi là cưng, bán xe này có xe khác mà… vài bữa nữa có chiếc khác rồi.
Hào cười méo xệch:
– Chiếc gì vậy? Thêm một con mồi nữa sao?
Khánh mỉm cười đáp:
– Chuyện nhỏ, chiếc gì cũng chẳng quan trọng. Tao đang lo một vụ lớn, thành công thì tao có tiền nhiều lắm… thôi mà túm lại mày lên rước tao về, không thôi tụi nó không cho tao về thì chết tao tối nay mất.
Hào mỉm cười đáp gọn:
– Được rồi, mày ở đâu?
Khánh cười đáp:
– Rex. Đến sớm nha, tụi này đông quá, tao phải chuồn thôi.
Hào phì cười:
– Rồi!
Thy dang tay lên trời vẻ hết ý kiến. Hào mỉm cười đáp:
– Không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng…
Thy đáp gọn lỏn:
– Thôi mày đi đón nó đi.
Hào ngạc nhiên hỏi:
– Mày không đi với tao hả?
Thy nhún vai:
– Thôi, gặp nó với bộ dạng như vậy mắc công ngứa mắt, tao ‘đập’ nó tại chỗ thì tùm lum chuyện…
Hào cười hềnh hệch:
– Cái thằng chỉ được cái lỗ mãng.
Đoạn anh bước ra lấy xe phóng vút đi. Khánh cười tươi rói như mọi khi vẫy tay ngoắc Hào lại. Lần này chẳng có ai theo Khánh tiễn cả. Hào nở nụ cười, anh chờ Khánh leo lên xe rồi phóng đi. Khánh cười khanh khách nói:
– Trời ơi, lũ đần độn đó quả thật là biến thái. Nó rủ tao chơi ‘hội đồng’ đó mày.
Hào phì cười đáp:
– Có sao?
Khánh chép miệng:
– Tao có cảm giác không ổn. Hì… hì… không chơi.
Hào cười sặc sụa:
– Mày cũng sợ sao?
Khánh lạnh lùng đáp:
– Sợ đ… gì, cùng lắm là chết thôi. Nhưng tao chưa chết được!
Hào ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy?
Khánh im lặng không đáp. Rồi anh lảng sang chuyện khác:
– Ê, ghé quán chè kia ăn đi. Lâu rồi tao không ăn chè.
Hào bất đắc dĩ ghé vô quán chè xập xệ bên lề đường. Chỉ có vài chiếc bàn gỗ xiêu vẹo và vài cái ghế đẩu chỏng chơ trên vỉa hè. Chỉ vài cặp đang ngồi vửa ăn chè vừa thủ thỉ với nhau mà cười giòn giã. Hào nhăn nhó nói:
– Mày muốn ăn chè tao chở mày đi chỗ khác ăn, sao ngồi ở đây chi?
Khánh cười xòa, anh dang chân kéo ghế rồi ấn Hào ngồi xuống. Hào bất đắc dĩ phải ngồi rồi Khánh ngồi xuống đối diện với anh đáp:
– ăn mấy chỗ sang trọng đó hoài mày không thấy khó chịu sao?
Hào nhún vai đáp:
– Tao thấy đâu có gì không ổn? Còn mấy chỗ này thì không ổn thật đó…
Khánh mỉm cười nói:
– Nè, mày thấy bữa nay tao sao?
Hào ngẩn người nín khe. Khánh phì cười đáp:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?