Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex Gay trái tim yếu mềm
Anh vuốt ngang nước mắt Dũng.
– Đừng khóc, Khánh chịu không nổi là khóc theo đó… Khánh không sao đâu, rồi sẽ mau khỏi mà…
Anh nói rằng anh chưa khóc nhưng thật ra nước mắt anh đã rưng rưng rồi. Anh vừa đau lòng vừa hạnh phúc vì anh thấy Dũng khóc vì anh.
* * *
Khánh thấy nước mắt đã thấm ướt đẫm khuôn mặt của Dũng bèn trêu anh:
– Giống con nít quá… cho cục kẹo nè…
Dũng phì cười méo xệch, hỏi:
– Sao dám ra đỡ cho Dũng vậy? Gan quá trời!
Khánh mỉm cười, anh nhìn Dũng lắc đầu:
– Cũng không biết…, Khánh sợ Dũng té… nên…
Khánh ấp úng, anh đỏ cả mặt lên. Dũng cướp lời anh:
– … nên tính chụp Dũng sao, chụp nổi không? Khờ quá…
Dũng nhìn Khánh nở nụ cười thật hiền hậu:
– Cám ơn Khánh nhiều lắm!
Khánh chỉ nhìn Dũng, anh cũng chẳng nghe Dũng đang nói gì. Anh đang ngắm khuôn mặt Dũng cứ như bị cuốn hút vào đó vậy.
Dũng thấy Khánh không nói năng gì đâm ra lo lắng nên bèn hỏi:
– Khánh sao vậy? Đau hả? Để Dũng kêu y tá nha?
Khánh vẫn nhìn chằm chằm vào Dũng, chợt anh giật mình vì Dũng đang lay anh. Dũng nhe răng cười:
– Gì mà ngó Dũng dữ vậy?
Khánh buộc miệng:
– Tuy khóc nhè, nhưng vẫn còn đẹp trai ghê á.
Dũng đỏ mặt, cười gằn:
– Trời, mới hồi sáng còn chê mà.
Cả hai cùng nhìn nhau phì cười.
Khánh vẫn nhìn Dũng, đôi mắt anh vẫn dán chặt vào khuôn mặt ấy như dính keo vậy. Thấy vậy Dũng thôi không cười nữa, anh nhìn Khánh hỏi:
– Có chuyện gì vậy Khánh?
Khánh hơi nhíu mày lại mà không nói lời nào. Thật ra anh cũng không biết nên nói gì? Nếu anh nói thật mình đang nghĩ gì thì có khi Dũng sẽ bỏ rơi anh mất. Thấy Khánh vẫn còn đăm đăm suy nghĩ, Dũng từ tốn nói:
– Dũng biết, Khánh tốt với Dũng lắm, cho nên mới dám dứng ra đỡ cho Dũng. Với lại tụi mình đã là bạn thân của nhau rồi, vậy thì có chuyện gì Khánh cứ nói đi, đừng ngại… hay là không tin tưởng Dũng?
Nét mặt anh đăm chiêu nhìn Khánh đầy lo lắng. Khánh cảm động lắm, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Dũng nữa, đành ngó lảng đi chỗ khác, khẽ lắc đầu:
– Không phải… có điều….
Anh thở ra một hơi dài rồi nhắm mắt lại. Anh sợ nhìn thấy ánh mắt hay hành động của Dũng sau khi nghe được những lời anh sắp nói.
– Đây là bí mật lớn nhất của Khánh, nếu một khi Dũng biết được rồi thì Khánh nghĩ tình bạn mình sẽ chấm dứt mất.
Nghe có vẻ hệ trọng, Dũng càng tò mò, anh nài nỉ:
– Dù chuyện nghiêm trọng như thế nào cũng vẫn không thay đổi gì đâu, Dũng tin rằng Dũng nhìn đúng người lắm. Khánh cứ nói nghe đi.
– Dũng đừng… tốt với Khánh quá…
Dũng trừng mắt nhìn Khánh:
– Tại sao vậy?
Khánh đành thở dài một lần nữa:
– Đừng hỏi nữa được không?
Dũng lắc đầu quầy quậy:
– Không được, nói đi…. nói ra nghe coi…
Khánh không kìm lòng được nữa, bèn nhỏ nhẹ nói:
– Vì…. có khi… Khánh… yêu Dũng đó!
Dũng trố mắt nhìn Khánh, anh không tin nổi vào cái điều anh vừa nghe. Sao lại có thể như vậy chứ? Anh có nghe lầm không? Người bạn thân thiết nhất của mình lại là một thằng ‘bê đê’ à? Hai bên tai anh lùng bùng, rồi đầu óc anh trở nên ê ẩm như có ai đó vừa giáng một búa vào đầu anh vậy. Sốc thật… Hàng trăm câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu anh khiến anh nhăn nhó mặt mày, cuối cùng anh lắp bắp:
– mm… mới… nói gì… vậy?
Khánh mở mắt chậm chạp nhìn Dũng:
– Khánh là ‘gay’!
Rồi anh đã khóc! Anh khóc vì đau lòng, khóc vì cuối cùng bí mật của anh cũng được nói ra.
Dũng hết nhìn Khánh, lại nhìn xuống đất, nhìn lên tường rồi không hiểu sao lại nhìn Khánh. Anh càng cố tránh nhìn vào mặt Khánh thì càng thấy mình đang nhìn. Đầu óc anh đang rối tung lên. Không lầm đâu, sự thật là vậy. Sao mà nó có thể xảy ra trong một tình huống xấu đến vậy? Anh nên làm gì bây giờ?
Khánh nhìn Dũng qua dòng nước mắt:
– Khánh biết nói ra sẽ làm Dũng sợ, thậm chí là sốc nữa. Nhưng mà
Khánh không cố ý đâu. Bí mật này Khánh giữ mãi bấy lâu nay mà không ai hiểu hết, khó chịu lắm… Khánh… xin lỗi…!
Dũng trân trối nhìn anh, không nói nên một lời nào. Khánh nhìn anh rồi từ từ khép mắt lại:
– I love you!
Rồi nước mắt anh cứ vậy tuôn trào ra ngoài.
Từ ngày Khánh xuất viện đến giờ anh không còn dịp tiếp xúc với Dũng nữa. Anh gọi điện thì luôn được dì Ba trả lời là không có nhà, vô trường thì anh không tài nào tìm thấy Dũng. Căn tin giờ ra chơi không còn bộ ba cười nói như ngày nào nữa. Dũng đang lảng tránh anh, điều này làm anh đau khổ vô cùng. Mỗi khi nghĩ tới Dũng anh đều ứa nước mắt, nhưng anh không thể khóc, chuyện đó anh không thể làm.
Chiều thứ bảy, như mọi người thường nói là ngày của những cặp tình nhân hẹn hò nhau. Còn anh ngồi một mình lẻ loi trong phòng, căn phòng của giờ đây thật buồn tẻ như là một không gian chết. Anh thở dài ngao ngán và lại nghĩ đến Dũng. Anh không trách Dũng, anh chỉ cảm thấy buồn cho anh.
Chợt tiếng điện thoại reo làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
– Alo?
Anh chỉ nghe được tiếng thở ngắn ngủi của người ở đầu dây bên kia. Anh lặng im, hơi thở này quá quen thuộc với anh, còn ai khác hơn ngoài Dũng. Một hồi sau Dũng mới lên tiếng phá tan sự im lặng:
– um… khỏe không?
Khánh không buồn miệng trả lời, anh vẫn im lặng. Con người mà ngày ngày anh mong nhớ đang nói chuyện với anh, nhưng đã quá đỗi xa lạ.
– Nhận ra ai không?
Khánh vẫn không đáp. Dũng ấp úng bên kia:
– … giận Dũng sao?
Khánh buông ra một tiếng thở dài thượt nhưng anh vẫn không nói gì. Anh nghĩ ràng anh sẽ khóc, nhưng anh không có. Có lẽ sự vô tâm cả tháng trời nay của Dũng đã làm cho tình cảm trong con người anh trở nên nguội lạnh.
Dũng không biết nói gì thêm nữa, lòng anh rối tung lên, anh không luờng trước được chuyện này, do vậy cứ ngập ngừng mãi. Cuối cùng anh cũng tìm được một câu khác:
– Cho Dũng xin lỗi…
Khánh vẫn im lặng, sự im lặng của anh càng làm Dũng thêm luống cuống.
– Nói gì đi, đừng im lặng như vậy làm Dũng sợ lắm…
Vẫn không có dấu hiệu trả lời anh, Dũng đã lo lắng thật sự. Anh thở trở nên nặng nhọc hơn:
– um… nếu Khánh không muốn nói chuyện thì thôi vậy. Dũng gọi điện cho Khánh chỉ để hỏi có muốn… làm bạn với Dũng nữa không thôi.
Khánh thở dài lần nữa, nhưng lần này anh cảm thấy vui lên được đôi chút. Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
– Bộ không sợ nữa sao?
Dũng giật mình vì câu hỏi cắc cớ của Khánh, anh không kịp suy nghĩ và không nghĩ rằng Khánh sẽ hỏi anh câu này.
– um… không!
Khánh gằn lại:
– Chắc không? Khánh biết ăn thịt người đó…
Dũng phá lên cười:
– ở đâu bán vậy, Dũng mua về ‘ăn’ coi như huề ha…
Khánh phì cười, anh cười thật vui vẻ, hạnh phúc đã trở lại với anh. Làm bạn cũng được, miễn là anh không mất Dũng.
* * *
Khánh vừa ngáp dài vừa chạy ra mở cửa, cái cánh tay bó bột nặng trịch làm anh rất vất vả khi mở cái chốt cửa. Trước mặt anh, ngoài cả sự tưởng tượng của anh, đó là Ly. Khánh chưng hửng nhìn Ly mà quên bén đi việc phải mời cô vào nhà. Ly nhìn Khánh trân trân:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?