Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex huyền nữ kinh
Thụ tiên nhân sau khi giới thần nói xuất ra cửu liên hoàn, lộ ra tiên khí Xuyên Vân Thoa, trương mỏ phun ra một đạo chân nguyên thuần chánh, Xuyên Vân Thoa bất ngờ to lên dài trăm trượng, phát ra tiếng vo ve cộng chấn sinh mệnh.
Linh Thạch tiên nhân cũng biết lệ hại của đạo Tinh vân lôi điện, không dám ý kiến, lập tức truyền tiên nguyên cho Thụ tiên nhân, trợ giúp ông ta thôi động Xuyên Vân Thoa, sớm thoát khỏi Hồng Loan tinh. Thiên không dần dần tràn đầy mây đen, điện hỏa hoa càng phát xạ thêm, giống như thiên hà đảo lưu, trực tiếp ép xuống. Thụ tiên nhân kéo theo Linh Thạch tiên trưởng, nhảy về Xuyên Phi Thoa, quát lớn một tiếng: “Lẹ!”
Một luồng ngân quang tiến thẳng lên trời, đột nhiên một đạo điện xà không yếu mệnh bổ xuống, gầm hét muốn bao lấy ngân thoa. Thụ tiên nhân lại hét nhẹ lên vài tiếng từ trong thiểm điện truyền ra, luồng ngân quang quay vòng, đột nhiên nhắm hướng ngoài núi thoát đi, tựa hồ phóng tới hướng của Tiểu Lục Tử và Thượng Quan Đào Đào.
“Khậc khậc! Tiểu tiên vô năng, đã sợ bổn thần, biết mà trốn đi!” Tiếng cười to khánh khách đắc ý trong hư không, chỉ huy thiểm điện năng lượng to lớn, truy đánh Xuyên Vân Thoa.
Một đạo thất thải thần quang lóe qua, Xuyên Vân Thoa thành công phá được lực cấm chế của kết giới, bay ra khỏi phạm vi che phủ của Hồng Loan tinh.
Lúc này, uy lực lớn nhất của liên tỏa thiểm điện mới đánh ra, bởi vì không có mục tiêu, toàn bộ đánh lên phía bắc của ngọn núi.
“Oành oành! Ầm ầm!” Ngọn núi lắc lư, giống như ngày tàn của thế giới, hai ba ngọn núi cực to biến mất hơn nửa, vô số đá vụn, từ trên đỉnh núi lăn xuống, dáng giống như tuyết lở, chỗ nào đi qua đều biến thành vùng đất hoang tàn.
Tiểu Lục Tử đang bị Thượng Quan Đào Đào xuất tầng tầng tân kì pháp bảo truy cản không dứt, đột nhiên cảm thấy một trận kinh hoàng không thể giải thích, tựa hồ như đại nạn lâm đầu. Phí nam của bầu trời, bị điện vân bao phủ, biến thành ô hắc ám hồng, che đi bầu trời tĩnh lặng vốn có, đồng hành theo đó là thiên địa dị tượng, còn có tiếng đá lăn cuồn cuộn, như thiên quân vạn mã.
“Sõa nữu dừng lại, nhìn phía sau ngươi xem!” Tiểu Lục Tử né tránh một đạo hỏa phù hiểm hóc của ả ta, nửa dựa vào trên cây, vừa hay thấy được dị tượng Xuyên Vân Thoa trùng phá kết giới, mới biết hai tên bệnh thần kinh vừa rồi thực sự là thần tiên, thầm hối hận không có lừa nhiều đồ hơn.
“Tiểu Lục Tử khốn kiếp, chiêu này ngươi đã dùng 124 lần rồi, ta sẽ không mắc lừa nữa đâu. Nếu muốn sống, tốt hơn nên cầu …” Nói tới đây, Thượng Quan Đào Đào đột nhiên nói không được, thanh âm chấn động mặt đất, tựa hồ khiến lỗ tai nàng ta điếc đặc.
“Đồ khốn, nhất định là hai tên quỷ ngu đần tự xưng là thần tiên làm ra! Thần tiên đáng chết, không có con chim tốt! Thái dương lão mộc ngươi! Sõa nữu, mau nhảy xuống sông!” Tiểu Lục Tử bế lấy tiểu nha đầu bị chấn ngã ra đất, vội vàng theo hướng tây chạy thoát, nơi đó là dưới chân núi, có một đoạn sông sâu rộng, mỗi năm đỉnh núi tụ tuyết, đều là từ con sông này, rót vào Li Nhân giang.
Chỉ có từ nơi đấy nhảy xuống, mới có cơ hội sống sót!
Thượng Quan Đào Đào thấy được trận thế sơn băng địa liệt, khuôn mặt nhỏ sợ hãi trắng bệch đi, nghĩ không thông tên đạo tặc khiến người đánh giết chán ghét vào thời điểm này lại cứu mình. Bị cánh tay cường tránh hữu lực của hắn bế, nhìn lại khuôn mặt thông minh đẹp của hắn, tựa hồ không phải đáng ghét lắm.
“Nhảy!” Một tiếng, bóng nước bắn lên cao đủ vài mét, hai bóng người ôm chặt lấy nhau nhảy xuống, rơi thẳng xuống đáy nước. Trong nhát mắt bọn họ chui vào trong nước, một cặp cự thạch giống như hai ngọc núi nhỏ đập xuống đầu bọn họ, tựa hồ có thể lấp bằng khúc sông.
Tiểu Lục Tử bị trở lực của nước đánh đầu đầu quáng mắt hoa, nhưng Thượng Quan Đào Đào thì ngược lại, tám móng tay như cá ôm quấn lấy nam hài, ở giữa không trung hoảng sợ đã ngất đi, trong nước bị sặc, con mắt kiêu kỳ ngơ ngác nhìn loạn, muốn thở trọc khí ra. May mắn là nước sông đủ sâu, Tiểu Lục Tử mới không có thụ thương, nhưng trên đầu bị đá rơi xuống, gần như đã chôn sống họ, không đề xuất việc thở, không bị đá đè chết cũng đủ đốt cao hương rồi.
Tiểu Lục Tử không là võ sĩ, càng không là thuật sĩ, hắn là một kì quái luyện khí sĩ, không kĩ năng không nguyên tố thuộc tính. Hắn từ nhỏ luyện khí, giờ đây giúp đỡ rất nhiều, trước là khiến thân thể gia trọng không nổi lên, lại nhanh chóng qua môi chết cứng của Đào Đào độ khí. Chuyện này vốn là rất lãng mạn, nhưng thời khắc này nam hài không có một điểm tâm tình, tận lực trốn ở đáy nước, theo nước mà trôi xuống hạ du.
“Rầm!” Đá vẫn rơi xuống không ngừng, Tiểu Lục Tử nhẫn nại không thôi, muốn xuất ra tú khí. Nhưng nữ nhân trong lòng không biết thế nào, thân thể đang ở trong nước lạnh giá biến thành phát nóng, điều này càng khiến nam hài tâm hoảng ý loạn, chỗ khí còn sót lại tiêu hao càng thêm nhanh chóng. “Không được, cảm thấy khó thở rồi!” Tiểu Lục Tử trong lòng khóc thương, muốn phân khai với môi Đào Đào, nhưng nữ hài đấy không ngờ ôm chết lấy cổ hắn không buông, coi hắn như là cứu mệnh thảo duy nhất.
Tiểu Lục Tử vùng vẫy hướng lên mặt nước, cũng không quản trên trời có phải là đá rớt xuống không, thà bị nghiền chết, cũng không muốn sặc nước chết. Hắn như nguyện lên được 2 3 trượng, áp lực nước ở đây rất thấp, tưởng chừng như lại nổi lên, chỉ cảm thấy trên đầu có gì đó đập phải, tức thì hôn mê ngã ra sau.
Thượng Quan Đào Đào đang tâm viên ý mãn hút mút lấy khí nam hải truyền sang, nhưng phát hiện nam hài hôn mê, khí cũng dừng lại, cảm thấy lo lắng, hơn nữa lại bị sặc nước, trước mắt tối lại, cũng theo đó mất đi ý thức, chỉ là tứ chi vẫn ôm lấy nam hài.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Lục Tử đầu đau muốn vỡ ra tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm sấp trong một cánh ruộng tại hạ du, y phục trên thân sớm đã bị cát đá xé vụn, thân thể lõa lồ bị bùn nước làm ướt đẫm, gió đêm thổi lại, hắn chịu không nổi run lên. Vừa muốn đứng lên, phát hiện thân người rất nặng, hai cánh tay ngọc non nhỏ đang ương ngạnh ôm lấy đùi hắn, cái đầu xinh đẹp khả ái nằm sấp giữa bẹn nam nhân, tư thế cực kì là không chính đáng, nhưng nữ nhân này cũng không mặc một mảnh nhỏ gì, nửa thân dưới ngập trong nước.
Tiểu Lục Tử run rẩy, nhìn eo lưng nhỏ nhắn trắng khiết như ngọc của Đào Đào, cũng có cặp mông xinh đẹp nửa ẩn nửa hiện trong nước, hung khí trong bẹn “phực” mãnh liệt dựng dậy, chính đâm ngay lên cái miệng nhỏ của nữ hài. Miệng nữ hài yếu ớt nổi lên màu xanh tím, bị gió thổi, làn da nõn nã phủ trọn trên cục bướu nhỏ run lên.
“Trước là cứu người, bất quả, ả truy đuổi ta thảm thế này, lại hại ta thành bộ dạng bi thảm này, bí mật sờ ả hai cái, xem ra rất hợp lí. Bổn thiếu kiếp trước cũng là xử nam, kiếp này cũng chỉ nhìn lén đường tỉ tắm rửa, còn bị phụ thân đánh rất thảm, hôm nay bất quá không cho ghiền con mắt, sẽ rất có lỗi với bản thân.” Tiểu Lục Tử bại hoại nghĩ ngợi, phun bùn cát trong miệng, kéo nữ hài lên một ít, hoàn toàn kéo nàng lên khỏi nhánh sông.
Đây chỉ là một nhánh sông nhỏ, mặt sông rộng không quá 3 4 mét, bờ sông cỏ hoang lạnh lẽo, rất thích hợp lấy nóng nằm xuống (thủ noãn thảng ngọa). Nghĩ tới cỏ hoang, Tiểu Lục Tử không thể quên tơ nhung trên xương mu nữ hài, trong lòng khẩn trương, tay chân lúng túng nhìn trộm qua, mới nghĩ tới nữ hài chưa hồi tỉnh, trước phải cứu, sau đó mới làm các chuyện dơ bẩn. Nhưng sau khi nàng ta tỉnh lại, thấy mình đối với nàng ta thế này, không liều mạng mới lạ.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?