Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện xxx Chiếc vòng sắt tuyệt vời
Yến cười khúc khích, níu lấy tay Bình, ngả đầu vô vai chàng âu yếm. Những mong đợi người yêu từ bấy lâu nay ấp ủ trong lòng bây giờ không còn cần dấu diếm nữa.
Trong khi đó giáo sư Trọng đang sửa soạn cho mở cửa.
Chế Liễu bỗng nói lớn:
– Khoan đã, xin để cho tôi chụp ít hình trước khi quí vị mở cửa tiến vô trong phần mộ.
Ánh sáng máy hình lóe lên nhiều lần. Mọi người xúm vô kê vai cố đẩy cửa. Cánh cửa nhích ra từng chút một. Tiếng kọt kẹt vang lên. Cả phòng im phăng phắc. Mọi người hồi hộp. Bình nghe thấy cả hơi thở của người bên cạnh. Cánh cửa mở rộng. Bên trong là một đường hầm sâu hun hút, tối đen. Ánh đèn pin rọi vô bên trong nhưng bóng tối mênh mông. Con đường hầm thực nhỏ, chỉ còn đủ chỗ cho một người đi qua. Có tiếng của một người phu đào mộ vang lên từ phía bên trái cánh cửa:
– Bên đây cũng có một cánh cửa nữa.
Giáo sư Trọng lên tiếng:
– Nếu vậy, phải quan sát kỹ căn phòng này đã. Xem có bao nhiêu lối đi.
Mọi người tỏa ra khắp phòng xem xét. Lại có tiếng một người khác:
– Đây cũng có một cánh cửa nữa.
Giáo sư Trọng lại lên tiếng:
– Nếu vậy chúng ta phải ngừng ở đây để quan sát kỹ hơn nữa mới được.
Bình nói:
– Thưa bác, còn cánh cửa đã mở rồi. Chúng ta có nên vô đó không?
– Phải, hôm nay hãy thử đi lối đó trước xem sao. Hãy để những dụng cụ nặng ở đây. Bình có thể đi trước với vài anh em. Nếu khám phá được điều gì hãy trở lại cho chúng tôi hay.
Bình hớn hở xông vô con đường hầm. Ánh đèn loáng thoáng. Mọi người tiến vô trong. Bình đi nhanh nên mấy người phu thụt lại phía sau. Đường hầm càng nhỏ lại. Trần thấp xuống. Bỗng chiếc nón trên đầu Bình đụng trần hầm rớt xuống đất. Đèn tắt. Bóng tối ập xuống thật nhanh. Bình mò mẫm và chàng bỗng rớt xuống một căn hầm thật lạnh. Chàng hốt hoảng la lên:
– Á….. cứu tôi, cứu tôi với.
Bình cố lồm cồm bò dậy, chàng mò mẫm chung quanh. Cái hố này không lớn lắm, nó như một cái giếng cạn. Rêu phong mọc nhớt nhợt chung quanh vách đất.
Mấy người phu đào mộ đi phía sau bước tới. Có lẽ họ nghe tiếng kêu cứu của Bình nên rọi đèn pin xuống chỗ Bình vừa té. Có tiếng nói:
– Cậu có sao không, chờ một chút. Chúng tôi trở lại căn phòng lấy dây kéo cậu lên ngay.
Bình rên rỉ:
– Tôi không sao, nhưng ở dưới này lạnh kinh hồn.
Ánh đèn tiếp tục rọi xuống chân Bình. Bình thụt lùi lại vì ngay dưới chân chàng một cặp rắn ngóc đầu lên. Bình la lớn:
– Có rắn…. Có rắn.
Tiếng giáo sư Trọng vọng xuống:
– Hãy nắm lấy sợi dây để họ kéo cháu lên mau.
Sợi dây lòng thòng trước mặt Bình. Chàng vội vàng nắm sợi dây đu mình lên thì cặp rắn cũng vừa bò tới chỗ Bình vừa đứng. Đuốc được mang tới nhiều hơn. Đường hầm sáng hẳn lên. Cảnh tượng nơi Bình vừa té xuống trông thật kinh hoàng. Rắn rết ngổn ngang. Bình leo lên tới miệng hầm. Chiếc vòng trên tay Bình máng vào một cục đá, tuột ra và rớt xuống hầm. Mấy con rắn gần đó chạy toán loạn. Có tiếng một người phu la lớn.
– A… đàn rắn kỵ chiếc vòng này anh em ơi.
Bình được kéo lên khỏi miệng hầm. Không khí ở đây ẩm thấp và lạnh lẽo như vậy mà Bình toát mồ hôi hột. Chàng tưởng tượng tới bầy rắn dưới cái hầm này mà cuốn lấy chàng thì khủng khiếp tới chừng nào.
Mọi người cùng nhau trở ra. Con đường hầm này tới đây là hết lối. Nó cố tình dắt người ta tới cái hầm rắn này mà thôi. Khi Bình ra tới phòng bên ngoài. Yến ôm lấy chàng rối rít hỏi:
– Anh có sao không ?
Bình vẫn còn sợ,ï nhưng cũng cố lấy bình tĩnh trả lời:
– Không, chỉ hơi sây sướt một chút síu thôi.
Ngay lúc ấy, giáo sư Trọng cũng đi ra khỏi đường hầm. Khi nghe tin Bình bị rớt xuống hố. Ông đã vội vã cùng một nhóm công nhân đem dây đi cứu Bình. Đem được chàng lên rồi. Ông ở lại quan sát chiết cạm bẫy và một lúc sau mới trở ra.
Bây giờ mọi ngươiø lại tập trung ở căn phòng này. Tiếng cười nói thật ồn ào cả căn phòng.
Giáo sư Trọng trao cho Bình chiếc vòng sắt trạm hình rồng của chàng Và nói:.
– Cháu may mắn có chiếc vòng này. Nếu không đàn rắn kia không để cháu yên thân như vậy đâu.
Yến hỏi:
– Làm sao anh lại té xuống căn hầm đó được.
Bình nói:
– Căn hầm tự nhiên thấp hẳn xuống. Anh đụng đầu làm rớt chiếc nón. Vừa bước tới thì té xuống hầm.
Giáo sư Trọng gật đầu.
– Bác đã coi kỹ rồi, đó là những cái bẫy để phòng ngừa kẻ lạ vô trộm bảo vật trong cổ mộ. Cánh cửa thứ nhì cũng đã được mở ra, và cuối con đường hầm đó cũng chỉ là một cái hầm đầy rắn thôi.
Bình hỏi:
– Còn cánh cửa thứ ba thì sao hở bác.
Giáo sư Trọng nói:
– Chưa mở được. Có lẽ phải chờ mấy ngày nữa. Chúng ta mướn thêm người tới đây mới đủ sức mở cánh cửa này. Hôm nay chúng ta mệt mỏi quá rồi
*
* *
Mặt trời đang từ từ lặn xuống chân trời. Bình và Yến ngồi trên một mỏm đá dưới chân ngọn tháp Chàm nhìn về phía trước. Mặt biển chạy dài tới chân trời xa thăm thẳm. Trời không một gợn mây. Cảnh hoàng hôn hoang vắng. Gió thổi làm tóc Yến bay lất phất.
Bình nhìn ra xa xa nói:
– Bên kia bờ biển. Giờ này mẹ anh đang ngủ ngon giấc.
Yến mỉm cười .
– Mới có xa mẹ mấy ngày mà nhớ rồi phải không?
Bình cười hì hì:
– Nhớ mẹ thì cũng nhớ. Nhưng có em đây rồi, há không phải hạnh phúc đang trong tầm tay chúng mình hay sao?
Yến nắm tay Bình hỏi:
– Mai mốt này, nếu anh phải xa em. Anh có nhớ em không?
Bình vòng tay ôm ngang vai Yến thì thầm:
– Anh sẽ không bao giờ xa em đâu.
Yến ngả đầu lên vai Bình. Nàng cầm lấy tay chàng. Hai chiếc vòng trên cổ tay hai người chạm nhau. Bình hỏi:
– Em kiếm đâu được chiếc vòng này mà gửi cho anh vậy?
Yến nắm lấy tay người yêu, âu yếm nói:
– Hồi mới tới đây. Có một ông già tới lều xin ăn. Mấy người gác đuổi đi. Em vô tình đứng đó, nên bảo họ cho ông ta vô. Thú thực với anh, lúc ấy cũng buồn, nên mới kêu ông ta ngồi ăn chung cho vui thôi. Vì hôm ấy ba em phải lên tỉnh họp. Ai ngờ khi ăn xong. Ông ta tháo trên tay ra cặp vòng sắt này tặng em. Và không ai ngờ, hôm nay nó đã cứu mạng anh.
– Sau này có lần nào em gặp ông già đó nữa không?
– Dạ, không…..
– Anh tin rằng, cặp vòng này sẽ giúp ích chúng ta rất nhiều trong thời gian còn ở đây.
– Đã có lần nào anh thấy con rồng khắc trên chiếc vòng này cử động không?
Bình ngạc nhiên nói:
– Em đã thấy nó cử động rồi hay sao?
– Em nghĩ là mình hoa mắt thôi.
– Nếu em không hỏi. Anh cũng chỉ tưởng là mình hoa mắt như em thôi. Nhưng bây giờ anh tin nó cử động thực sự rồi.
Yến cười hì hì.
– Anh có biết rồng là một linh vật. Ngày xưa, chỉ có vua chúa mới được phép mang biểu tượng này mà thôi. Còn dân gian, ai mà mang nó trên mình, tức là muốn soái ngôi. Coi chừng chu di cửu tộc đó.
Bình cười hì hì nói:
– Lúc đó em lại thoát chết hay sao ?
– Như vậy có phải là hạnh phúc vĩnh cửu hay không? Lúc ấy không còn lo có ngày phải xa nhau nữa.
– Nhưng anh thích như thế này hơn.
Nói xong, Bình kéo Yến lại thực sát. Chàng nâng mặt nàng lên và cúi xuống. Bờ môi cặp tình nhân lại gặp nhau. Bình đưa tay lên tháo nhẹ từng nút áo trước ngực Yến. Nàng hơn rùng mình vì gió biển lùa vào da thịt. Trong ánh sáng nhá nhen của buổi tối bắt đầu làm cho Bình càng bạo dạn hơn. Chàng kéo hẳn vạt áo Yến sang hai bên để lộ ra khuôn ngực con gái căng tròn, chắc nịch.
Ngồi trên thềm cửa của tòa tháp Chàm. Hai bên vách gạch che khuất. Phía sau bóng tối âm u của những lùm cây hoang dại. Phía trước là biển cả mở ra bao la trước mặt. Ở đây như cỏi thiên thai của cặp tình nhân đang độ yêu đương cuồng nhiệt.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?