Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Vài người con gái tôi địt
– Cô chả còn gì, còn gói mì tôm mày lấy thì lấy.
Thế là anh lấy gói mì tôm hảo hảo về!
Cô không bồ bịch vì hơi điên điên. Gu của cô cũng khác người. Ngày đó phòng trọ chúng tôi có mấy ông thợ xây về ở nhà. Cô kết nổ đĩa anh Chung – quản lý nhóm thợ xây. Anh này cao đúng mét rưỡi, để râu nhìn phong trần, người đen như chó thui. Nhưng tính hài lắm! Mà dzê gái. Anh hay kể :
– ịt mẹ, em biết ko? Ngày xưa anh đi xây, có 2 con bé nấu cơm. Anh đong đưa rồi ịt cả 2 con. Khi trời tối núp vào đống gạch, có khi xó vườn mà đóng. Sướng lắm!!
Có 1 cậu thợ xây trẻ tuổi chen vào :
– ịt thế có bao bố gì không anh? Nhỡ bọn nó có thai thì sao?
– Bao bố con mịa gì? Bố mày mà phải sợ à? Nó có thai chứ tao có thai éo đâu? Mài nghe câu skssvtn (sức khỏe sinh sản vị thành niên) chưa? Câu đó thật sự dịch ra là : sau khi sung sướng vô trách nhiệm, ha ha!
Anh thường xưng bố với đám thợ xây. Riêng tôi thì anh xưng anh, em. Có lẽ anh tôn trọng tôi vì tôi sinh viên – có chút chữ nghĩa. Tôi éo hiểu anh tà lưa thế nào mà cô Lan mê anh như điếu đổ. Ngày nào cũng cho anh thức ăn ngon. Anh không kể tán tỉnh ra sao, chỉ bảo :
– Mịa, con Lan nó kiểu éo gì ấy. Khi anh ịt, nó rên kiểu gì mà cứ ăng ẳng – như chó đẻ. ịt mẹ…
Nhớ nhất có lần cô nhờ anh trát cho cái góc nhà bị nứt. Nhưng cô éo có tiền. Anh không nghe vì :
– Làm éo gì chả có công? Anh ịt nó, nó cũng phải cho anh thức ăn hàng ngày nữa là. Không còn lâu! Mẹ, rên éo gì như chó gằn!
Thế là cô giận anh. Cô beer, cô lạc, cô say và cô chửi. Cô vào tận cửa phòng trọ cô gào lên. Cô xỉa xói, cô moi cả tổ nhà anh lên. Cô dẫm chân bình bịch. Anh Chung điên tiết đuổi hết bọn thợ xây ra. Tóm cổ cô vào phòng và chốt cửa. Chúng tôi chỉ nghe cô gầm lên :
– ịt mẹ mài? Mài định làm gì? Thèng chó chết, bỏ raaa, bỏ raaa, ịt mẹ….
Lát sau thì im bặt. Lâu lâu nữa thì có tiếng rên nhỏ nhỏ. Ăng ẳng thật! Chúng tôi bụm miệng cười. Mấy ông thợ xây cố nhìnnhìn mà éo được gì. Đến tối sau bữa diệu, ông Trung nói :
– Anh tóm nó vào. Anh tốc ngay áo nó lên, tóm vú mà mút. Nó chửi loạn lên, cào cấu. Anh điên quá, tụt luôn quần nó ra móc bướm. Anh đẩy nó ngã lăn đùng xuống giường rồi ịt. Nó im bặt luôn! Mà ịt mẹ, ịt xong nó vẫn dỗi, vẫn chửi nho nhỏ. Anh đè ra ịt cái nữa, nó rên ăng ẳng như thường. Xong quay ra ôm anh bảo :
– ịt mẹ mày chứ, mài là thằng chó chết! thằng điên!
Anh chém tay bảo :
– Đừng bao giờ dỗ đàn bà bằng lời nói. Éo ăn thua đâu. Cứ đè ra ịt. 1 nhát không hết dỗi thì 2. Cứ nghe lời anh! Ha ha!
Nói thêm về anh Trung, anh cao 1 mét rưỡi mà lấy vợ hơn 1 mét 7. Chúng tôi éo tin anh cho xem ảnh cưới chụp bằng cái điện thoại tàu (ngày đó ngoài nokia ra thì điện thoại tàu phổ biến nhất). Ảnh rõ mờ nhưng đúng là anh đứng đến vai vợ anh. Chúng tôi hỏi :
– sao anh tán được hay thế?
Anh vuốt râu ra dáng hiền triết rồi phán :
– Anh ưng vợ anh từ khi nó trổ mã, nhổ giò. Anh hay đến chơi lắm. Bố nó rất ưng anh. Vì ông ấy bần nông. Thích kích cá, bẫy chuột, bắt rắn. Mà khoản đấy anh thành thần. Thành ra đến chém với ông ấy, nổ choang choảng. 2 ông cãi nhau um lên. Hợp lắm, ha ha! Thêm nữa ông thích anh vì có cái nghề thợ xây. Có đồng ra, đồng vào. Khổ nỗi con Huyền vợ anh nó chê anh lùn. Nó bảo :
– Thằng đấy đứng đến cạp quần con thì yêu đương gì?
– Ơ, cái ịt con mẹ nhà nó chứ. Anh tức nổ đom đóm mắt mà…vẫn giữ được sự bình tĩnh! Anh nghĩ thế này. Con rắn có nọc độc, chui bờ, chui bụi. Con chuột nhanh như thế lại chui trong hang. Anh còn tóm được cho lên bàn nhậu. Thì con Huyền to như thế, anh để thoát sao phỏng? Nhà con Huyền có 2 con trâu, 1 con nghé. Ngày nào nó cũng đi 1 vòng từ nhà lên đê để chăn. Anh rình, đi theo nó. Có hôm anh trèo lên trạm bơm, nhìn xa xa là không có ai. Anh nhè nhẹ đi đến gần nó. Anh lao lên tóm nó chứ con hổ vồ mồi. Anh bịt mồm nó và vật mịa ra giữa đồng. Nó cắn tay anh, chân nó dài, nó đạp. Anh tức, đấm 2 phát vào đùi non. Nó xìu người ra! Anh dứt mịa cúc quần sau đó tụt quần nó ra ịt. Ịt giữa đồng cho trâu xem, ha ha ha! Rồi anh chạy ngay về nhà làm con gà, mâm xôi + chai rượu sang nhà nó. Khi sang thấy con Huyền đang thút thít khóc. Anh bảo với bố nó :
– Con thương em Huyền quá nên trót dại. Con quý bố như bố đẻ của con. Bố tác hợp cho con. Con có con gà, chai rượu tạ lỗi với bố.
Ông bố uống xong chặp rượu cầm cái chân gà, mặt đỏ phừng, chỉ thẳng vào mặt con gái chửi :
– Mịa mài, mài sáng mắt ra chưa? Cá không ăn muối cá ươn con ạ. Tao bảo mài ưng nó đi. Mài không nghe? Tỉ như mài ưng nó, việc éo gì nó phải làm thế? Có phỏng?
Thế là anh ịt nó dăm lần nữa rồi 2 nhà tổ chức đám cưới. Các chú thấy anh tài không? Ha ha! Chúng tôi lạy anh sát đất!!!
Tôi trung thành với phòng trọ của cô Lan trong 4.5 năm đại học. Lúc đầu cô Lan có 3 phòng trọ và 1 mảnh đất. Sau khi uống beer hết mảnh đất, cô cắt tiếp phòng ngoài để bán. Thành thử chỉ còn phòng tôi ở giữa và phòng 3 anh : Minh, Đạt, Long ở cuối. Sau này cô bán nốt phòng tôi và đến khi tôi đi thì cô bán nốt phòng cuối. Đúng là miệng ăn núi lở!
Tôi ở cạnh phòng 3 anh trong gần 2 năm nghe và thấy đủ chuyện bậy, bựa! Các anh là dân xây dựng. Theo lời anh Long thì :
– Nói 1 cách ngắn gọn và súc tích : dân xây dựng tuyền thằng bố láo ăn cắp!
Các anh là kỹ sư nhưng toàn đánh bạc với công nhân, oánh nhau với công nhân, ăn cắp vật liệu, khai khống số liệu, móc nối với bọn bán quán, bọn đồng nát để tuồn sắt vụn cho họ. Và thậm chí…các anh ịt cả đồng nát khi thèm. Tôi xin miêu tả về 3 anh thế này :
Anh Đạt : Anh Đạt là người “bình thường” trong 3 anh này. Anh hiền lành, tốt tính, chịu thương chịu khó. Gia cảnh nhà anh bần hàn. Mẹ anh mất sớm, bố anh lấy vợ 2. Nhà có đến 6 anh em. Anh ăn uống bữa đói, bữa no nên còi cọc, ốm yếu. Học hết cấp 3 anh đi làm công nhân điện ở 1 công ty xây dựng. Công việc vất vả, lương lậu kém lại nợ lương liên miên. Đi làm mấy năm anh chỉ đủ tằn tiện chi tiêu mà chả mua sắm được gì. May có người chú họ anh mua cái xe máy tàu nhưng đi bị tai nạn nhiều quá nên cho anh. Thế là anh có chiếc wave tàu kêu như công nông lên dốc. Anh làm thợ điện công trường, bị điện giật liên tục. Có lần anh xuống hố cầu hàn mấy chỗ. Sau khi xong việc, trèo ra, 20p sau nghe đánh rầmm. Hố cầu anh vừa hàn bị sụp. Anh bảo lần đó tay anh run nửa ngày sau chưa hết. Vì nếu vẫn còn ở trong đó thì xác định là tan xác. Anh bảo :
– Chú cứ nghĩ mà xem. Có cái cầu nào xây xong mà không có vài công nhân bỏ mạng? Cầu vĩnh tuy, thanh trì, bãi cháy…đều chết vài ba công nhân là ít.
Anh thấy không làm công nhân lâu dài được nên quyết tâm ôn và thi đại học. Anh may mắn đỗ tại chức DH GTVT. Cuộc sống vốn khó khăn lại chồng chất nhọc-nhằn. Anh tằn tiện, làm thêm đủ nghề để có chi phí còn đi học. Dù nghèo, dù khó nhưng anh luôn đối xử bạn bè bằng cả tấm lòng rộng lượng. Nhớ có lần trời mưa rất to. Xe bus không hoạt động, xe ôm thì chả còn ai. Trường tôi cách nhà trọ hơn 10km. Tôi ngồi bơ-vơ mãi rồi điện nhờ anh Đạt đón. Ngay lập tức anh đến. Anh bảo :
– Mưa to quá, xe anh thì sắp hết xăng rồi. Lạy trời cho về được đến nhà.
Và trời không chiều lòng người, xe đi được nửa đường thì hết xăng. Chúng tôi dắt bộ khá xa trong màn mưa. Mưa hắt từng vốc nước lớn vào đầu, vào vai. Mưa sầm trời, mưa làm mờ mắt, mưa che lối đi. Mưa nặng nề, xiên chéo mặt đường. Mưa lúc ầm ầm, ào ạt kèm tiếng sét như tiếng nấc hận của đời người. Mưa khi rào rào, tanh tách như muốn rửa trôi bao nỗi nhọc nhằn của những phận người sống chưa trọn kiếp. Chúng tôi đi rất lâu mới đến trạm xăng. Trên đường đi anh hỏi:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?