Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Cave mãi vẫn là cave (phần 2)
Bước chân vào quán tạp hóa cũ kỹ bên góc đường,tôi không kìm lòng được,phải nắm chặt lấy bàn tay Thắm.
Từ khi bà bệnh nặng,quán cũ cũng đóng cửa kín bưng,hai gốc cây xiêu xiêu trước nhà làm chứng nhân cho bao nhiêu năm tháng.
Cái chốn tối tăm ẩm thấp này,không ngờ lại là nơi Con Điếm Có Bộ Mặt Thiên Thần lớn lên.
Nhi Cây Trâm chào đón chúng tôi khá gượng gạo.
Rồi chị thở dài “mọi người làm em ngại quá,lại đến đông đủ thế này,ngồi đi,ngồi đi”
Trong số các thành viên,chỉ có tôi và Ngố lần đầu tiên tới đây.
Cả 2 chàng khờ đều nhìn Nhi đến ngây ngốc.
Trong căn nhà cấp 4 xập xệ,nét đẹp của Nhi Cây Trâm vẫn sáng bừng như 1 đốm lửa kiêu kỳ.
Cu Tí em Nhi mới chỉ học tiểu học,ba má đẻ nó ra gửi cho bà ngoại rồi vội vã đi luôn.
Thằng nhỏ thông minh lanh lơi,có cái mặt bầu bầu với hai con mắt sáng lay láy,hệt như chị nó.
Thấy đoàn khách bước vào nhà,nó chạy lăng xăng chào hỏi,khôn đáo để.
Sau đó Nhi Cây Trâm giục nó đi ngủ sớm.
Cu cậu vẫn còn quyến luyến,cứ đứng lấp ló mãi nơi cửa phòng.
Chúng tôi tới bên chiếc giường sắt có thanh nâng,loại dành riêng cho người bệnh.
Mọi trái tim cùng chung 1 nhịp đập.
“xin phép được gọi bà là bà ngoại”-tôi và Ngố chân thành chia sẻ.
Bà ngoại đau ốm nằm 1 chỗ,nhưng giọng nói vẫn còn khỏe lắm.
Thấy có khách quý đến thăm,bà hơi cựa người rồi nói ra rã “là bạn bé Nhi đến chơi hả?con là con Hồng hay đứa mô đây?”
Hồng Ngựa dẫn đầu cả nhóm đến trước giường,tự thân ngồi xuống 1 bên,chị ân cần hỏi han “con đây ngoại,sao?bữa rày ngoại đỡ nhiều hơn chưa? con dẫn thêm mấy đứa qua nhà mình chơi nè”
Vì mắt ngoại kém,bà phải ngồi lại gần mới trông thấy Hồng Ngựa .
“ờ,chu cha,bữa hôm tụi bay qua thăm tao còn để nguyên mớ sữa bánh kìa,có ai ăn hết đâu,tao khỏe lắm,hổng chừng vài bữa nữa là đi đứng lại bình thường được rồi,mày đừng có lo.”
“con hổng lo sao được,nghe bé Nhi nói ngoại hay bỏ bữa lắm đúng hông?sao ngoại hổng ăn nhiều vô,ăn ít dậy rồi lấy ai xách chổi đánh thằng Tí lúc bé Nhi vắng nhà?”
“làm chi có?tao bỏ bữa bao chừ,con Nhi xàm xàm bây”
Nhi Cây Trâm chun môi “mới vừa hồi trưa nè chớ đâu”
“lâu lâu ngang cái bụng khó chịu,tao ăn hổng có vô”
Bỗng bà lên giọng gọi “ủa?đứa mô đây bay”
Chị Thắm,chị Sam đồng thanh đáp “hai con quỷ cháu ngoại đây”
Nghe cái giọng không lẫn đi đâu được,bà ngoại tức thì cười hiền “con Thắm,con Sam lâu lắm hông thấy ghé tao nha bây,còn con Linh,con Ngọc nữa đâu?”
“dạ,tại kì này tụi con vướng nhiều việc quá,hai đứa nó còn chưa kịp về Sài Gòn”
“ờ vậy hả,bữa nay tụi bây làm cái nghề chi rồi”
Bà nhắc đến chữ “nghề”, tim tôi thắt lại,nhìn sang Ngố,thấy anh cũng giật mình.
Chị Thắm đáp “con vẫn đang bán quần áo,con Sam đi buôn nhà đất,còn tụi con Linh con Ngọc vẫn như cũ đó ngoại”
Linh DJ nói với bà rằng chị chuyên chỉnh nhạc cho người ta nhảy đầm (phải nói thế ngoại mới hiểu).
Còn Ngọc Dao Lam nói đang mở 1 garage chuyên sửa dòng xe vespa.
“ừa,đứa mô cũng có có nghề nghiệp đàng hoàng là ngoại mừng lắm rồi”- nói đoạn bà nắm chặt tay Thắm và Sami,đôi cẳng tay gầy liu khiu run lên bần bật.
Tôi nhận thấy ánh mắt các cô nàng vội cụp xuống,che đi nỗi xấu hổ bên trong.
Bà ngoại rời 2 cô nàng,rồi chuyển sang phía tôi và Ngố,hỏi thăm nhiệt tình.
Dường như bà bị kích động quá,ho lên từng cơn sù sụ.
Các kiều nữ xúm xít,người xoa lưng,người đưa khăn mùi soa.
Ngoại nắm tay tôi,vỗ vai Ngố thân thiên ,còn luôn miệng gửi gắm các cô cháu gái thân yêu.
Chắc bà biết thừa quan hệ giữa chúng tôi.
Trong lúc trò chuyện,ngoại luôn miệng nhắc : “hồi nớ đến chừ, có ông giáo sư dạy trường con Nhi, hay ghé đây thăm tao lắm. tụi bây có quen ổng không?dạo này không biết sức khỏe sao rồi?tội nghiệp ổng,mỗi lần tới là quà cáp bánh trái đầy nhà. Con Nhi nó quen được mấy đứa đúng là phúc phận lắm”
Căn nhà nhỏ của Nhi Cây Trâm,tuy đơn sơ mà ấm áp biết bao.
Tình cảm của ngoại dành cho chúng tôi thật chân thành.
Kiếp gái điếm như các cô nàng lại càng thấm thía.
Sami ngồi được 1 lát rồi lấy cớ đi vệ sinh trốn ra sau nhà.
Lúc đứng dậy tôi còn thấy mắt chị đỏ hoe,cô điếm này có sao bộc lộ vậy,chẳng thể giấu giếm được ai.
Ôi,nếu bà biết mấy người chúng tôi lừa dối bà,chắc bà sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim mất.
Cả gia đình nán lại tại căn nhà nhỏ đến rất lâu.
Từng chi tiết trong nhà : bình trà,ấm nước,bộ bàn ghế,vách tường quét vôi xanh…đều in dấu sâu đậm trong tâm trí tôi.
Không thể ngăn nổi hình ảnh 1 ngày kia ngoại qua đời.
Tôi đứng bật dậy đi lòng vòng xung quanh.
Bố mẹ Nhi xuất khẩu lao động ở nước ngoài,hàng tháng gửi tiền về chỉ vừa đủ chi phí trang trải cho 3 miệng ăn,thêm vào tiền học phí cho Nhi và đứa nhỏ đành phải vay mượn nhà nước.
Bà ngoại không dám ăn uống,có bao nhiêu cũng nhường cả cho cháu.
Từ khi Nhi Cây Trâm làm điếm có tiền cũng phụ giúp ít nhiều cho gia đình.
Vì thế,đồ đạc trong nhà nhiều thứ khá mới.
Căn bếp được sửa sang tương đối gọn gàng với gạch men trắng,nổi bật 1 góc nhà.
Phòng tắm cũng đủ đáp ứng những nhu cầu cá nhân.
Tôi nghĩ : cái nghèo đeo bám con người không phải ai cũng đủ sức vượt qua,như Nhi Cây Trâm tuy lầm đường lỡ bước,nhưng ít nhất,chị ta có 1 động lực trong sáng.
Dừng lại bên cửa căn phòng ngủ trống trải,tôi đứng sững trước tủ đồ to lớn,qua khoảng hở có thể thấy hàng đống quần áo đủ màu sắc bên trong .
Phòng riêng của Nhi và mọi gái điếm khác đều có điểm chchung : đó là tủ đồ rất đầy đủ,dù trong bếp có thể thiếu 1 chiếc nồi.
Còn đang chìm đắm trong dòng tâm tưởng bỗng Nhi Cây Trâm gọi giật tôi.
Thấy tôi trầm ngâm nghĩ ngợi.
Chị ta chú nhìn vào hết thảy đồ đạc trong phòng,đoạn nở nụ cười nhàn nhạt
“em thấy mỉa mai lắm phải không?”
“không ạ , em chỉ…”
“đừng có phí công nói dối chị làm gì…”
“chị biết thừa em đang nghĩ rằng : con đĩ này nhà nghèo rớt mồng tơi,bà ngoại thì ung thư mà còn dám ăn diện thế này,đúng là đĩ đến chết vẫn còn son phấn. đáng khinh thay,nực cười thay,đúng không?”
Nhi Cây Trâm chuyển ánh mắt nhìn tôi chăm chú :
“nhưng em có điều không biết,tiền chị ngủ với khách kiếm được không dám tiêu xài hoang phí 1 cắc,tất cả đều đem gửi tiết kiệm.Chỉ dư ra 1 khoản vừa phải để phụ cơm 3 bữa cho cả nhà,còn lại cũng phải dùng để đầu tư sinh lãi chứ. Thử hỏi ai sẽ qua đêm với 1 con điếm nhếch nhác như Thị Nở đây?
“ Bà con họ hàng nói chị là đứa cháu bất hiếu,tiền bạc cha mẹ gửi về đem đi mua sắm thả cửa. thực ra họ đâu có hiểu gì về chị,chẳng hiểu một thứ gì hết!”
Rồi chị bật cười “tiền viện phí ngày 1 tăng,mai mốt bà ngoại vào đó rồi,ai sẽ là người thanh toán đây?chẳng phải cũng là đứa cháu bất hiếu này sao?”
Lắng nghe Nhi Cây Trâm phân trần,tôi giật mình nghĩ đến Ngoại đang mắc phải căn bệnh ung thư hiểm nghèo.
Hình ảnh bà cụ già yếu như cọng cỏ non,nằm rúm ró trên giường bệnh,đủ làm rung động cả những trái tim sắt đá nhất.
Sau vụ Mi Dán,tôi đâm ra sợ tất cả các cô nàng khác.
Người càng đẹp,càng ngây thơ lại càng đáng sợ.
Chỉ suốt ngày ru rú với gia đình đĩ điếm,tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu cho việc học.
Trên trường,vì ảnh hưởng của những lời đồn độc địa,Nhi Cây Trâm không thể tiếp tục gặp tôi như trước.
Chúng tôi lại đường ai nấy đi,thui thủi sống tiếp.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh 2 chiếc bàn ăn trống trải trong căng-tin chỉ có tôi và Nhi nhìn nhau nhạt nhẽo.
Nhờ thế mà vụ lùm xùm dần lắng xuống.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?