Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Phá trinh gái quê
– Duyên ơi em tha thứ cho anh chứ?
– Ừ em tha thứ tất cả là vì tình yêu, tình yêu không có lỗi. Vì chính em, vì tình yêu của em, vì quê hương trong anh nó quá ngọt ngào. Mà em hỏi sao bao năm nay anh nhớ và giữ kín trong lòng như vậy được, bao nhiêu kỷ niệm của tuổi thơ anh nhớ hết, vậy sao lần này anh không về thăm nó, bao năm nay mưu sinh vất vả làm ra tiền bạc, nhưng để làm gì khi mà trong lòng day dứt khôn nguôi, tại sao không về thăm kỷ niệm, cái gốc sung bên bờ sông ấy xem nó còn hay mất?
Tôi nghe nàng nói ánh mắt đờ ra nhìn về cõi xa xăm, nhớ về kỷ niệm đầu đời trong lòng trút đi bao gánh nặng, phải rồi, phải trở về. Đã hơn ba mươi năm rồi chạy trốn, khổ đau dằn vặt để rồi hôm nay vỡ òa trong vòng tay Duyên bé bỏng. Nàng ôm tôi thật chặt, ngước mắt lên.
– Anh, anh có biết không, mỗi trang của anh viết ra là bao bão tố trong lòng em nổi lên, phụ nữ dù có tân thời tiến bộ bao nhiêu thì vẫn là phụ nữ. Ghen tuông, chạnh lòng là lẽ thường tình, nhưng em hiểu hoàn cảnh ngày đó, em là người đến sau, và em không biết gì những điều ấy… nếu không… có mà.
– Thì sao?
– Thì em giết chết anh rồi, may mà nhiều đoạn anh viết ra em đã canh anh ngủ copy rồi xóa đi, chứ anh mà kể hết cho thiên hạ nghe thì có mà chết!
Tôi nghe chợt hỏi:
– Thế giờ em để ở đâu?
– Em cất rồi.
Vậy mà tôi cứ tưởng cái máy bị hư, tự nhiên mất dữ liệu…
– Anh biết không, điều gì đi đến quyết định em tha thứ cho anh không? Tất cả là mẹ đấy, ngày mẹ ốm nặng phút lâm chung mẹ gọi tên anh rất nhiều, bàn tay quờ quạng em không hiểu tại sao quáng quàng lục tìm trong giỏ sách, thấy chiếc áo của anh, cái áo mà em vội vơ lầm khi về, cái áo còn đẫm mùi mồ hôi chưa giặt đưa ra, mẹ vơ tay nắm chặt và mẹ ra đi thanh thản. Khi đọc những dòng anh viết, em đã hiểu ra rằng tình yêu, hoàn cảnh tình yêu không có tội. Tôi nghe Duyên kể mà nước mắt chảy ra, chợt thốt lên:
– Nga ơi… cô… cô… ơi!
Duyên cấu mạnh vào sườn.
– Ăn gian phải gọi là…
– Là gì?
– Là gì cũng được nhưng phải thật lòng, tha rồi…
Tôi cười, Duyên hỏi:
– Cười gì?
– Cười…
– À mà, cái khe đỏ chót như da quả mận của anh đâu rồi?
– Đố biết.
– Đây.
Tôi úp vội bàn tay lên cái khe, đầy đặn vun dầy từ từ tôi úp mặt xuống, giật mình Duyên ép đùi kẹp chặt, bật lên nàng hỏi:
– Phải trả lời trước đã, thế có theo em về quê không?
Ngẩng lên tôi im lặng gật đầu, mùi hương quyến rũ cái khe năm nào ngọt ngào mời gọi, hực lên tôi chồm tới mạnh mẽ, đi vào hừng hực, phút đam mê bùng lên cháy bỏng, tôi gào lên:
– Mua vé nhanh lên em, anh nhớ quê quá rồi…
Chuyến bay đã định, tôi không ngờ chuẩn bị từ khi nào mà Duyên thu xếp nhanh như thế, con gái tôi rất vui cả hai vợ chồng nó cùng về, đồ đạc đã chuẩn bị xong, lúc sắp ra về nó nói nhỏ:
– Con đã bỏ cái laptop vào đáy vali, về đó pa pa có cái dùng.
Tôi nói:
– Không cần thiết đâu.
Nó bảo:
– Quê nhà giờ cái gì cũng có hết rồi pa pa, dùng nó mail cho con nhé, thôi cứ để vậy giờ dỡ ra sắp lại khó lắm!
Buổi tối bên nàng tôi bảo:
– Không biết tại sao anh hồi hộp lắm!
Nàng bảo:
– Anh đừng day dứt, đừng băn khuăn nữa, em đã chuẩn bị hết rồi, tất cả chỉ có anh và em hiểu, mọi bí mật chỉ những người trong cuộc biết, chúng ta không thể làm khác được, quê hương luôn dang rộng vòng tay đón anh trở về, anh có biết không người ta nói “áo gấm về làng” chỉ về quê hương nhìn vào trang lứa, chúng bạn ta mới hiểu được sự thành danh của chính mình còn đi thiên hạ chúng ta chỉ là nhỏ bé, là cát bụi của cuộc đời này
Tiếng của Duyên đều đều trầm mặc, khúc triết như từng giọt mưa thánh thót đều đều vang vọng thấm sâu vào tận cõi lòng uẩn khúc, nó phá tan cái thành lũy cuối cùng trong tim tôi, làm tan chảy những lo âu, để rồi như tất cả đang lùi vào dĩ vãng và bùng lên cái ước ao cháy bỏng về nỗi nhớ quê nhà. Nàng vuốt ve mái tóc, sờ nắn khuôn mặt, bàn tay mơn man cảm giác nhồn nhột trên cổ, tôi cười, nàng bảo:
– Trông thế này mà cũng…
– Cũng gì.
– Ờ mà thôi chả nói nữa! Anh… anh biết không em đã chuẩn bị hết rồi, nếu anh có may mắn gửi lại giọt máu nào trên cõi đời này, thì nó phải trở về cội nguồn, trở về gốc rễ của nó, vì lá rụng về cội mà phải không anh? Nhưng…
– Nhưng gì?
– Em nghĩ chúng ta được sinh ra từ quê hương, đó là hương hoa và lộc của cuộc đời, từ quê hương chúng ta lớn lên, nên người thành danh chẳng lẽ chúng ta không báo đáp được điều gì sao?
– Ừ mà thôi, em cứ làm gì mà em cho là phải, anh không thắc mắc gì đâu.
– Vậy nhé, anh đồng ý rồi đấy nhé.
Chuyến bay, điều không lạ lẫm nơi tôi đang sống, cái đều đều của âm thanh, cái buồn tẻ của những khuôn mặt mỗi người một vẻ, tôi thiếp đi mơ màng. Tâm hồn trôi về tháng năm kỷ niệm chập chờn, khoang FirstClass thật rộng, bật ghế ngả người bàn tay của Duyên nắm tay tôi nhè nhẹ, cảm giác như đang ngồi bên bếp lửa luộc nồi bánh chưng tết năm nào…
Hạ cánh, cái sân bay mang tên vị tổng thống thật rộng, thật nhộn nhịp, hành khách tiếp tục lên, cái ghế trống cạnh nàng, bà cụ mái tóc bạc trắng mặc chiếc áo lụa màu mỡ gà yên vị, trông bà thật đẹp. Ờ nhưng nhìn cụ có nét quen quen, bà nói với cậu con trai thật dịu dàng, giọng nói âm ngữ pha vài câu tiếng Việt. Duyên mỉm cười thân thiện hỏi một một câu tiếng Việt, như một mạch nguồn được khơi gợi, bà cụ ào lên cười nói hỏi han, câu truyện cuốn đi theo nỗi lòng những người xa xứ, cảm giác như đang thỏa nỗi thèm khát được nói, cái ngôn ngữ thân yêu quê mình, bà vỡ òa cảm xúc, cầm lấy khăn chấm giọt nước mắt bất chợt lăn ra, làm tôi cũng với Duyên vô cùng cảm động, anh con trai cũng thì thầm nói:
– Không hiểu sao mấy tháng nay, bà không ngủ luôn đòi về quê.
Trong lòng tôi chợt lóe lên câu trả lời, phải chăng bà ấy cũng đang được quê hương réo gọi, cội nguồn là yếu tố tâm linh mà, nó như dòng sông, dù qua bao thác ghềnh nhưng cuối cùng tất cả mọi dòng sông đếu trở vế biển cả cái nơi sinh ra những giọt nước ấy…
Đủng đỉnh bà lấy trong xách tay cái hộp trầu, trời ơi! Cái hộp, cái hộp trầu mới liếc mắt qua nhìn thấy, tôi đã suýt ngất đi, một cảm giác lạnh ngắc chạy dọc sống lưng kéo tôi về dĩ vãng. Hình ảnh cái hộp trầu bà ngoại tôi năm xưa đã dùng, cái hộp bằng đống ánh lên theo năm tháng do bàn tay bà dùng, cái hồn Việt, văn hóa Việt đổ về, nó gắn bó với mỗi người phụ nữ ăn trầu, của làng xóm, của tháng năm thân yêu nơi đã sinh ra bao thế hệ… Bà đủng đỉnh lấy cái cối giã trầu, bà nói:
– Răng yếu rồi, phải giã nhuyễn mới nhai được.
Cái cối được làm bằng vỏ đạn kỷ niệm của chồng bà đi qua các trận mạc, giờ đây chỉ còn cái cối giã trầu là có ý nghĩa nhất. Câu truyện của bà với nàng kéo dài không dứt, nàng nép bên cánh tay bà, với tay lấy cái kính, bà lùa tay trên mái tóc nàng, nhặt tìm sợi bạc, bà bảo:
– Phải về quê thôi, chứ ở bên này khi chết nó cho vào lò điện đốt, nóng lắm không chịu được!
Cái triết lý ngô nghê của bà nghĩ thật buồn cười.
– Về quê, xương cốt gửi lại quê nhà nằm cạnh anh em họ mạc mới ấm lòng, xương cốt chăm bón lại mảnh đất quê hương, trả lại những gì nơi mình sinh ra, các cháu ạ.
Tôi nghe nước mắt như muốn chảy ra, thì ra bấy lâu nay mải lo toan cuộc sống, mải nghĩ những gì cao siêu, nhưng có những điếu thật giản đơn, dung dị mà mình chưa nghĩ tới bao giờ, để hôm nay trên chuyến bay này nghe bà cụ nói mà trong lòng tôi biết bao thay đổi…
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?