Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex phong nguyệt đại lục
Lúc này, Vu Phượng Vũ mới phát huy hết thực lực trong tài phòng thủ của nàng, tổ chức hệ thống phòng ngự cực kỳ hữu hiệu, Pháp Tư Đặc quân vừa đánh vừa lui, dần dần rời khỏi chiến trường. Chỉ có một đạo quân của Tây Phương quân đoàn vì nhất thời ham chiến nên lâm vào cảnh toàn quân bị vây, kết quả là họ nhanh chóng bị Thú nhân tàn sát không còn một ai.
Quân Pháp Tư Đặc lùi về phía sau 5 dặm, thấy Thú nhân quân thu binh hạ trại, nên họ cũng hạ trại nghỉ ngơi hồi sức. Vu Phượng Vũ biết mình phải chống đỡ quân địch tại đây trong vài ngày, chờ đợi viện quân kéo đến. Thú nhân quân ở trước mắt có binh lực lên đến gần 50 vạn, bản thân nàng phải bày mưu tính kế kỹ càng thì mới mong trụ lại được.
ooo0ooo
Trong đại doanh Thú nhân, Bặc Ca bị Sư Tử Vương Liệt Đặc chửi mắng một trận, rồi sau đó sai gã dẫn đám tàn binh bại tướng còn 7 vạn người của Hùng tộc lui lại phía sau. Bặc Ca mặt mày xám xịt rời khỏi đại trướng, khi đi ngang qua Đại tướng Hôi Bối của Lang tộc vốn vẫn luôn bất hòa với gã, lập tức bị y châm chọc khiêu khích.
Bặc Ca căm phẫn nói:
– Nữ nhân kia quả thật rất lợi hại, nếu là ngươi thì cũng chỉ thế thôi.
Hôi Bối nhếch miệng cười lạnh, phản bác:
– Chẳng lẽ ta lại giống đồ gấu mập ngu ngốc như ngươi sao?
Bặc Ca cũng cười lạnh đáp lại
– Vậy nếu có ngon thì ngươi tự mình đi thử xem? Đừng có ngồi ở đây khoác lác, chẳng phải ngươi đã nói là Lang binh chiến đấu trong đêm rất lợi hại đó sao?
Bị Bặc Ca thách thức, Hối Bối lập tức nói:
– Được, bây giờ ta phụng mệnh đi đánh lén Pháp Tư Đặc quân, ta sẽ bắt nữ nhân đó cho ngươi xem.
Dứt lời, Hôi Bối nổi giận đùng đùng bỏ đi. Bặc Ca ở lại không ngừng cười khan, trong lòng thầm rủa: “Tên khốn đáng ghê tởm, hay nhất là để Pháp Tư Đặc quân giết ngươi luôn đi.”
Hôi Bối mang theo 8 vạn Lang binh tinh nhuệ của mình, thừa lúc đêm đen, lặng lẽ mò đến bên ngoài đại doanh của quân Pháp Tư Đặc. Nhìn doanh địa hoàn toàn yên tĩnh, trong lòng Hôi Bối mừng như điên. Nhưng đến khi hắn lọt vào trong doanh trại thì chiêng trống nổi dậy vang rền, các ngọn đuốc ở xung quanh được thắp lên sáng bừng, quân Pháp Tư Đặc đã bao vây bọn chúng trùng trùng lớp lớp, Vu Phượng Vũ oai hùng hiên ngang bước ra quát lớn:
– Ta đã sSớm biết các ngươi sẽ dùng chiêu này, còn không mau bó tay chịu trói? Nếu không thì giết hết không tha!
Quân lính Pháp Tư Đặc nghe xong lời nàng thì hò reo vang trời.
Hôi Bối nổi hung tính thét lớn:
– Lên cho ta!
Lang binh đã sớm nóng lòng, vừa nghe lệnh thì lập tức lao lên công kích. Ngọc thủ của Vu Phượng Vũ cũng vung lên, hỏa quang tức khắc được phóng ra ngút trời, dìm đám Lang binh vào trong biển lửa. Thì ra nàng đã sớm sai người bố trí cạm bẫy, rình chờ địch nhân trúng kế. Đối với Thú nhân mà nói, lửa là thứ đáng sợ nhất, chỉ một trường hỏa thiêu cũng đủ khiến cho đám Lang binh tan rã, bỏ chạy tứ tán. Bị Pháp Tư Đặc quân chém giết điên cuồng ngay sát phía sau, Hôi Bối chỉ đành dẫn đám tàn binh bị thiêu đốt tán loạn mà bỏ chạy, chẳng còn chút oai phong và hùng tâm nào.
Đến khi gặp được Sư binh tiếp ứng ở giữa đường thì Pháp Tư Đặc quân mới ngừng truy sát.
Nhìn thấy đám Lang binh bị khói lửa thiêu đốt đen thui tơi tả, đến Bặc Ca cũng cười không ra tiếng. Liệt Đặc an ủi Hôi Bối vài lời, rồi tự trách:
– Bổn vương cũng không ngờ Vu Phượng Vũ lại lợi hại đến thế, là bổn vương đã tthất sách. Tướng quân không nên để bụng.
Y dừng một chút, rồi nói tiếp:
– Tuy nhiên, Vu Phượng Vũ cũng không còn lại được mấy ngày nữa đâu. Chỉ cần đợi vật kia được hoàn thiện, vậy thì chúng ta sẽ có thể tiêu diệt toàn bộ địch quân rồi.
Nghe xong lời đó, chúng tướng liền sáng bừng mắt, Hương Linh hỏi:
– Đại vương, vật kia đã hoàn thành rồi sao?
Liệt Đặc gật đầu đáp:
– Không sai, vừa mới hoàn thành xong, hai ngày nữa sẽ chuyển đến.
Chúng nhân nghe xong thì lập tức mừng rỡ hoan hô vang trời.
Bặc Ca xoa xoa đôi tay gấu nói:
– Đợi bắt được con tiện nhân kia, ta mà không chơi chết ả thì không xong.
Hôi Bối cũng gật gù tán đồng:
– Phải, phải! Nếu không thế thì không thể giải nổi mối hận trong lòng ta.
Hương Linh khó chịu rời khỏi đại trướng, còn lại mấy gã háo sắc ngồi lại bắt đầu thảo luận xem nếu bắt được Vu Phượng Vũ sẽ đối xử với nàng thế nào.
Đại doanh quân đoàn Pháp Tư Đặc.
Một trận đắc thắng, Vu Phượng Vũ trở về doanh trướng của mình. Nàng ngồi chưa ấm chỗ thì Liễu Cầm Nhi đã vội vã đi vào. Liễu Cầm Nhi thoạt đầu thì vội vã, về sau lại trầm tư, mãi một lúc sau vẫn không nói lời nào. Thấy bộ dáng đó của Liễu Cầm Nhi, Vu Phượng Vũ không nhịn được, liền ân cần hỏi:
– Cầm nhi, có chuyện gì không?
Liễu Cầm Nhi cắn môi, lát sau mới lí nhí hỏi:
– Phượng tỷ, tỷ biết… ..Thiên Long sẽ gặp nạn, đúng không?
Vu Phượng Vũ hoảng hốt nói:
– Sao muội lại hỏi vậy?
– Là tỷ cố ý bắt Thiên Long đi. Bởi vì không có nam nhân nào có thể lọt vào mắt tỷ, nên tỷ không muốn hắn làm thay đổi cuộc sống của tỷ.
Vu Phượng Vũ cười lớn:
– Cầm muội không nên nghĩ vậy, chẳng lẽ ta là người như thế sao?
– Phượng tỷ, muội không trách tỷ, nhưng không có Thiên Long thì cuộc sống của muội quả thật không còn ý nghĩa nữa.
Nói đến đây, hai hàng nhiệt lệ óng ánh đã tuôn dài trên gương mặt ngọc.
Liễu Cầm Nhi nói rất chậm, nhưng Vu Phượng Vũ cảm thấy ngữ khí của nàng rất kiên quyết. Vẻ mặt của nàng cũng thay đổi liên tục, đôi mắt phượng nhắm chặt, trong lòng ngổn ngang tâm sự, nhưng phần nhiều là cảm giác áy náy. Hồi lâu sau, tựa như đã hiểu, Vu Phượng Vũ đứng dậy ôm Liễu Cầm Nhi vào lòng, kề tai nhẹ nhàng nói:
– Cầm muội, tâm tình của tỷ cũng giống như muội vậy. Nếu như Thiên Long thật sự chết trận, tỷ cũng sẽ không sống một mình.
Vu Phượng Vũ vừa nói ra tâm sự của mình thì tựa như đã trút bỏ được tảng đá đè nặng trên vai. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, đồng thời cũng cảm thấy có sự hụt hẫng và trống trải ở trong lòng.
“Nếu như hắn thật sự…” Nàng khẽ rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cảm nhận được sự chân thật ở trong lời nói của Vu Phượng Vũ, Liễu Cầm Nhi ngượng ngùng nói:
– Tỷ, muội xin lỗi. Là…..do muội quá nhớ Thiên Long.
Vu Phượng Vũ trong lòng thầm xấu hổ, nàng lựa lời an ủi Cầm Nhi:
– Cánh quân của Thiên Long sẽ không có việc gì đâu. Nói không chừng, ngay ngày mai hắn sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chúng ta. Đến lúc đó, mắt muội vừa đỏ ngầu vừa thâm xì, sẽ rất xấu xí đấy!
Lời nói vừa dứt, Liễu Cầm Nhi liền chuyển khóc thành cười. Từ đó, giữa hai người không còn khoảng cách nào nữa, tình cảm của họ lại càng thêm thân mật. Hạ quyết tâm dứt bỏ hết phiền não, mở lòng ra đàm luận về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai.
Có lẽ chính vào lúc này, Vu Phượng Vũ đã quyết định, nếu như nàng và Diệp Thiên Long còn có ngày sau thì nàng nhất định sẽ là một hiền thê tốt. Đó cũng là điều mà các sử gia hậu thế không thể nào lý giải nổi, tại sao một người văn thao vũ lược như Vu Phượng Vũ, được xưng tụng là tuyệt sắc giai nhân của thời đó, đối với các nam nhân trong thiên hạ đều không để vào mắt thì lại cam tâm tình nguyện gả cho một kẻ hoàn toàn không có danh vọng như Diệp Thiên Long. Đã thế, nàng không những chịu được bản tính háo sắc của hắn mà còn đối với hắn cực kỳ nhu thuận và vâng lời nữa.
Trong lúc Vu Phượng Vũ và Liễu Cầm Nhi lo lắng cho Diệp Thiên Long như thế, nhưng hai nàng ngàn vạn lần không ngờ tới, lúc này hắn đang hưởng thụ diễm phúc khôn cùng, trái ôm phải ấp, hương khí ngút trời.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?