Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex phong nguyệt đại lục
Diệp Thiên Long nổi lòng lân mẫn, hắn bước đến gần và lấy chiếc áo ngoài nhẹ nhàng phủ lên vai nàng, rồi cất giọng ôn nhu hỏi:
– Vẫn đang nghĩ đến tỷ tỷ của nàng phải không?
Đôi lông mi cong vút của Lệ Điệp khẽ động, chậm rãi mở đôi mắt to trong suốt. Khi phát hiện Diệp Thiên Long đang ở ngay trước mặt, thì đôi má lúm đồng tiền liền đỏ ửng lên, thân thể mềm mại cũng thoáng rụt lại.
Diệp Thiên Long thấy trong mắt Lệ Điệp có tia máu, thì không khỏi vừa xót vừa yêu, hỏi tiếp:
– Đêm qua vẫn không ngủ à?
Lệ Điệp khẽ gật đầu, giương đôi mắt sáng dõi theo Diệp Thiên Long. Nàng nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh mình, mặt ngọc liền trở nên hồng hào, giống như ánh bình minh cuối chân trời, khiến cho đôi má lúm đồng tiền càng thêm diễm lệ.
Lệ Điệp khẽ cắn môi anh đào, nói:
– Các người ầm ĩ như vậy, người ta làm sao ngủ nổi?
Diệp Thiên Long cười ngượng ngùng, da mặt hắn vốn dày, nhưng khi ở trước mặt một thiếu nữ thanh lệ dễ mến như vậy thì cũng không khỏi đỏ mặt xấu hổ, thế là hắn vội vàng chuyển đề tài:
– Ngươi còn muốn kiên trì gia nhập quân đội không?
Lệ Điệp gật đầu ngay mà không chút do dự, nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy kiên định, rồi nói:
– Ta nhất định phải giết Bặc Ca để báo thù cho tỷ tỷ!
Diệp Thiên Long thở dài, nói:
– Lệ Điệp cô nương, ngươi chưa luyện qua võ thuật, vả lại là nữ nhân, làm sao có thể gia nhập quân đội Pháp TưTư Đặc được chứ?
Lệ Điệp chậm rãi cúi đầu, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói:
– Nếu như……nếu như……ta……
Nàng thoáng ngừng lại, khẽ liếm nhẹ đôi môi anh đào, còn mặt ngọc thì đỏ bừng.
Vì bị vẻ diễm lệ của nàng mê hoặc, lại thêm vẻ mặt của nàng biến đổi một cách khó hiểu, nên Diệp Thiên Long cứ nhìn chằm chặp vào khuôn mặt xinh xắn ấy. Cái nhìn của hắn khiến Lệ Điệp vốn đã đỏ mặt thì nay lại càng đỏ rực hơn nữa. Đôi môi anh đào của nàng run rẩy không ngừng, nàng e lệ đưa mắt nhìn đi nơi khác, tựa như chịu không nổi ánh mắt của hắn vậy.
Nàng thở hổn hển một hơi, rồi nói nhanh:
– Nếu như ta trao thân mình cho ngươi, vậy ngươi có thể xin Phi Phượng tướng quân thu nhận ta làm thuộc hạ, được không?
Nói xong, khuôn mặt của nàng lại hồng rực lên như ánh bình minh đằng đông, vô cùng diễm lệ.
– Cái gì?
Diệp Thiên Long chấn động.
Lệ Điệp nói rất nhanh, hơn nữa lại rất khẽ, nhưng Diệp Thiên Long thừa sức nghe rõ mồn một những lời ấy. Hắn nhất thời há miệng cứng lưỡi, nói không ra lời. Đôi mắt long lanh của Lệ Điệp nhìn chăm chú vào hắn, tựa như chỉ chờ hắn nói ra một lời đồng ý thì nàng sẽ lập tức nhào vào lòng hắn ngay.
Diệp Thiên Long cảm thấy đau đầu, hắn ho khan vài tiếng. Thành thật mà nói, đề nghị của Lệ Điệp rất hấp dẫn, đối diện với một mỹ nhân xinh tươi như thế, thì sức kháng cự của Diệp Thiên Long hầu như là con số không. Nhưng vừa nghĩ đến cái chết thảm của tỷ tỷ nàng, Diệp Thiên Long chỉ đành nuốt lại những lời muốn nói xuống, hắn không nên thừa cơ người ta gặp khó mà kiếm lợi, chiếm hữu thân thể của Lệ Điệp. Về điều này, ngày sau hắn cũng rất buồn bực bản thân, đáng nhẽ với bản tính của hắn thì sẽ không bao giờ cự tuyệt mới phải.
Mặc dù trong lòng rất muốn đồng ý, nhưng Diệp Thiên Long vẫn trưng ra bộ mặt chính khí lẫm liệt, cự tuyệt đề nghị mê người ấy.
– Lệ Điệp cô nương, ngươi không nên đem bản thân mình ra làm điều kiện. Hơn nữa Diệp Thiên Long ta đường đường là đại trượng phu, thừa lúc người khác gặp nguy mà lợi dụng thì đó không phải tính cách của ta.
Khuôn mặt Lệ Điệp lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng đôi mắt sáng của nàng lại ánh lên những tia khác thường. Nàng thẹn thùng đứng lên, vừa định rời khỏi, thì đột nhiên kinh hãi kêu lên:
– Thú nhân!?
Diệp Thiên Long vội vàng nhảy dựng lên:
– Ở đâu? Đâu?
Theo hướng chỉ của Lệ Điệp, Diệp Thiên Long nhìn thấy ở dưới một chân núi không xa, có một đoàn Thú nhân đang kéo một cái gì đó, bọn chúng cứ đi một lát thì lại dừng, rồi còn xì xào bàn tán gì nữa đó.
oooOooo
Trong doanh trại của quân Pháp Tư Đặc, sau một đêm không ngủ, Vu Phượng Vũ nhận được tin Á Tố quân bày trận khiêu chiến bên ngoài doanh trại.
Liệt Đặc với mái tóc vàng kim uốn lượn xù lên như bờm sư tử, y đứng sừng sững dưới lá Sư Tử kỳ, vài chục Sư tướng dũng mãnh và lạnh lùng đứng sau lưng y, tiếp đó là trận thế của Sư binh, hai bên trận lần lượt là Báo binh của Hương Linh và Lang binh của Hôi Bối.
Mấy chục vạn Thú nhân, ai nấy cũng đều nắm chặt đao thương bày trận trên Thiên Phong bình nguyên, toàn bộ chiến trường chỉ có tiếng ngựa hí, hoàn toàn không có chút tiếng người, nhưng vẫn toát ra sát khí mãnh liệt khiến người ta có cảm giác không thở nổi.
Nhìn Sư tử vương Liệt Đặc đứng uy nghiêm trước đại quân, tất cả Thú nhân đều nảy sinh cảm tưởng giống nhau: “Thật là bậc vương giả uy vũ hùng tráng! Trên đại lục rốt cuộc không tìm được vị quốc vương nào có khí thế sánh được với ngài!”
Quả đúng vậy, ngay cả những vị thủ lĩnh của ba tộc Thú nhân còn lại vốn vẫn luôn minh tranh ám đấu với Liệt Đặc nhưng họ cũng không thể không thừa nhận, vóc người của y vững vàng như núi. Liệt Đặc với cặp mắt sắc bén là dũng tướng bất bại, bởi vì toàn bộ Á Tố quốc không có một ai có thể cùng y tranh đua hơn kém, sự vũ dũng của y mọi người đều biết, ngay cả những quốc gia xung quanh cũng đều thấy kinh dị.
Mỗi một Thú nhân trong lúc này đều có niềm tin rất mãnh liệt, bọn chúng tin tưởng rằng Sư Tử Vương sẽ dẫn dắt mình đưa lá cờ của Á Tố quốc vĩnh viễn tung bay trên khắp bầu trời đại lục. Lòng tin vào quốc vương khiến sĩ khí của Thú nhân càng dâng cao, điểm này đối với binh lính Pháp Tư Đặc – tức địch nhân của chúng hôm nay, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhưng thực tế, vô luận là Bặc Ca của Hùng tộc hay Hôi Bối của Lang tộc, trong lòng bọn chúng đều là nửa mừng nửa lo, bởi xuất quân thất bại khiến thực lực bọn chúng giảm mạnh, nếu hôm nay Á Tố quốc thu được toàn thắng, như vậy thì thế lực của Sư tộc sẽ được dâng cao đến cực điểm, còn địa vị của chúng ở trong nước thì lại càng suy giảm. Mà điều này đối với Báo tộc vốn xưa nay luôn ở vị trí thấp nhất, cũng không phải chuyện tốt. Vì lẽ đó nên Hương Linh và bọn chúng đã nhất trí, hy vọng để Sư tộc liều mạng tiên phong, còn mình phải cố sức bảo tồn thực lực.
Dưới lớp vỏ bọc cường thịnh bề ngoài, nhưng lại ẩn chứa vết rạn nứt nhỏ bé ở bên trong, Liệt Đặc vốn sùng bái vũ lực không hề nhìn ra, bởi trong lòng y còn đang nghĩ đến vị ngọt của thắng lợi.
– Đến rồi! Bọn chúng chuẩn bị xuất quân rồi!
Từ tiền trận của Sư binh chợt phát sinh biến động, bọn lính theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay. Ánh mắt của mọi người đều dồn lên người Sư Tử Vương Liệt Đặc.
Ánh mắt sắc bén của Liệt Đặc quan sát động tĩnh của quân đội Pháp Tư Đặc ở đằng xa, đột nhiêu vung mạnh cánh tay phải tráng kiện của y về phía trước, miệng hét lớn:
– Xuất trận!
Thanh âm hùng mạnh vang xa, binh lính Á Tố gào thét vang trời, và bắt đầu di động. Vốn là trận thế dàn ngang hình chữ nhất, một bộ phận ở giữa từ từ vượt hẳn lên, tạo thành một đầu mũi tên khổng lồ, cùng với quân đội ở hai cánh hơ
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?