Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Loạn luân với dì Hương dễ thương
“Phạch… phạch…”
Những nhịp cuối cùng, bao nhiêu chất chứa âm ỉ bên trong đã được dịp xuất kho, mông nhíu lên, hai hòn dái săn lại đám khí chuẩn bị xếp hàng, lao ra phóng ào ạt vào lồn cô, cho thoả cái tình cô cháu. Giới hạn đến rồi, buồi tôi căng cứng, sống lưng ướt đẫm, nóng bỏng cảm giác chạy suốt đầu cu, bật ra tiếng kêu sung sướng, đến thẫn thờ…
– Ôi cô… cô… ôi… cháu ra… sướng… quá…
– Ra đi… Ra…a… a… a… cho lồn cô cũng sướng.
Căn buồng cô Hiền, không gian chìm xuống… lặng thinh, khoảng khắc mơ màng ngầy ngất, tôi chợt nhớ ra, tôi chỉ còn nghe tiếng cô thở nhẹ đều đều, miệng cô hé nở nụ cười mãn nguyện, cô đang mơ màng chìm vào cơn thống khoái, bờ mông cô Hiền trắng phau ướt át lầy nhầy đám khí từ lồn tràn nhoe nhoé, miệng lồn no đủ trăng trắng chảy xuống thành dòng, chợt nghĩ ái tình của cô trao tặng sao không lời ước hẹn.
Bỗng… reng… reng…
Ngoài kia tiếng chuông điện thoại đổ nhịp liên hồi, tôi ngồi bật dậy, dụi mắt. không biết mấy giờ rồi nhỉ. Chả kịp mặc quần mặc áo, lông nhông chạy ra, tiếng chuông gắt gỏng, âm thanh to nhất những nhịp cuối cùng.
– A lô! Ôi mẹ hả?
– Sao lâu thế con?
– Con ngủ say rồi.
– Lần này về bảo bố con mua cho cái cầm tay, kéo thêm dây dẫn vào buồng, có gì đêm hôm dễ gọi.
– Mẹ gọi giờ này có việc gì thế?
– Tại mẹ đang trực, ngủ ở cơ quan, nãy giờ đọc cái bệnh án mẹ bỗng thiếp đi… mơ màng, mẹ thấy con
– Thấy sao hở mẹ?
– Mẹ thấy con đi rừng cùng mẹ, lát sau con bị con trăn thật dài nó cuốn!
– Thế con có bị sao không?
– Chỉ nghe thấy tiếng con la hét thật to.
– Thế chắc con không bị sao rồi.
– Ừ lúc đó mẹ tỉnh mất rồi không biết đoạn sau giấc mơ, diễn ra thế nào nữa.
– Chắc không sao đâu mẹ nhỉ, con trai của mẹ to khoẻ thế mà, à mấy giờ rồi mẹ?
– Ừ gần mười hai giờ rồi, sao tiếng con lập cập thế?
– Mẹ gọi giữa đêm con đang cởi trần đắp chăn, bung dậy giờ lạnh cóng cả người!
– Thôi vào giường ngủ đi con.
– Chào mẹ….
Căn nhà thật rộng, phút thơ thẩn giữa chừng: “Sao mẹ lại mơ mình gặp con trăn, ờ nhỉ trong kia có con trăn thật, quấn cổ, kẹp chân, vặn hông gồng cứng cả người, kẻ thắng người thua giờ đây nằm thoài loài trên gường êm dịu”.
Tôi vội vào lấy cái quần ra mặc… trên giường cô Hiền vẫn đang thiêm thiếp, mơ màng, kéo nhẹ tấm chăn tôi đắp hờ qua khoảng hông cô vẫn để trần, trở ra nhà tắm, mang vào cái khăn âm ấm, vệt khăn vòng lên ngã ba cô nằm nghiêng khép nhẹ khe đùi, cô Hiền tỉnh giấc. cô hỏi đã mấy giờ rồi. Nhẹ nhàng ngồi dậy cô vơ cái áo che khoảng giữa ngã ba, vén tóc nhìn tôi cô bảo:
– Chắc cô đi đường mệt nên ngủ thiếp đi Thuận ạ.
Quấn vòng cái khăn ngang bụng, cô bước ra khỏi phòng, lát sau, từ ngoài nhà tắm bước vào, hương thơm từ người cô bay ra thoang thoảng, cô tỉnh hẳn ra, mắt nhìn tôi e lệ… Tôi ngồi ở phía cuối giường hỏi cô:
– Giờ cháu ngủ ở đâu?
Cô Hiền liếc xéo, miệng cười tủm tỉm… lát sau cô bảo:
– Nhà anh làm chủ… ngủ ở giường nào ai mà dám cấm.
– Thế thì… cháu phải lấy thêm cái gối
Ngoài kia, cửa đã đóng rồi, nhẹ nhàng tôi kéo mép chăn, cô Hiền nằm nghiêng, gần lắm, vài lọn tóc mai xoà trên mặt gối, nhìn tôi cô chẳng nói gì, ngại ngùng tôi chỉ dám nép vào tay cô, má tôi chạm nhẹ, hơi ấm trong chăn dậy lên cảm giác. Tôi hỏi cô Hiền:
– Nãy giờ cô mệt lắm à?
– Khoẻ như con voi… đúng là trai tân có khác!
– Có giống ngày xưa….
– Thôi không tò mò…
– Như mà cháu…
Cô đưa ngón tay ấn vào môi tôi nhè nhẹ, rồi bảo:
– Con trai cằm vuông, môi dưới đậm đà, lông mày dầy xít… thì có mà đàn bà chết mệt!
– Thế cô hồi nãy ,có chết mệt không?
– Chỉ được cái tò mò, rủn hết cả hông cô rồi còn hỏi, to dài như thế có mà… sao Thuận bảo lần đầu mà…
– Mà sao hả cô?
– Giống như người đã thuần thục ý!
Lưỡng lự hồi lâu tôi bảo:
– Đọc nhiều sách dậy… chứ Thuận có biết gì đâu, họ nói lần sau người đàn ông mới kéo dài thời gian giao hợp.
– Có mà kéo dài để chết!
– Chết gì hả cô?
– Chết ngất đi à…
– Mà cháu có thấy cô ngất đi đâu… nếu ngất cháu đã phải mang cô đi cấp cứu.
– Đồ quỷ, nói dai như đỉa, thôi ra buồng kia ngủ đi… không cô lại đuổi nũa giờ.
– Cô nhớ lấy nhé, cháu mà ngồi dậy lại có người kéo ghì cháu xuống.
Cô Hiền bừng mặt, đầu gối cô khuỳnh ra thúc vào hõm bụng của tôi.
– Á á…
Cô vươn tay ra, đẩy mạnh vào người, nhưng đâu có được, bàn tay tôi khoẻ mạnh hơn, bám chặt vào cánh tay cô, vì vậy cô cháu xoay tròn, vui cười như hai đứa trẻ nô đùa hồi thơ bé.
Dụi nhẹ đầu vào ngực cô thật sát, mũi tôi chạm nhẹ hõm vú cô Hiền, im lặng bàn tay cô vuốt lên mái tóc của tôi.
– Thôi nào… khuya rồi đấy Thuận!
– Cô muốn ngủ à?
– Không nhưng mai có phải lên lớp học không?
– Cả ngày mai cháu chỉ chở cô đi công việc thôi.
– Có làm trễ buổi học nào không?
– Có gì đâu cô không phải lo môn này cháu mới vào học chép lại tài liệu một buổi lo gì.
– Cô cảm ơn cháu nghe Thuận.
– Có mà cháu mới phải cảm ơn cô.
– Cám ơn cô cái gì?
– Không có cô sao cháu biết… cái đó nằm ngang, nằm dọc ra sao.
– Đồ quỷ…
-Trong truyện tiếu lâm người ta còn bảo nó nằm đàng trước hay ở đàng sau.
– Có im đi không… buồn hết cả người… vặn hai đầu vú ai mà chịu được!
Cô như người chị vừa lạ vừa quen, gần gũi thân thương, mềm mại đong đưa, xa gần như mách bảo. Bàn tay tồi lần sờ trước bụng, vòng ra hõm mông vuốt lên khoảng eo lõm xuống của cô ở thế nằm nghiêng, tò mò khám phá như muốn ôm trọn lấy cô giữ chặt trong lòng.
Cô Hiền nãy giờ yên lặng, cô như chống đỡ cơn bão lửa lòng, cảm nhận bàn tay trai tân và hơi nóng từ tấm thân cô vừa chiếm được.
– Cô ơi…
– Gì Thuận
– Cháu muốn…
– Muốn cái gì
– Đây này…
Tôi kéo tay cô đưa nhẹ trở vào quần.
– Ơi trời… lại thế nữa à. Nhưng mà lần này chầm chậm nhớ chưa, thôi nào
Cô lùi tụt nhẹ trở xuông hông tôi, vén nhẹ cái mép thun mềm, lướt qua cái đầu đang hở, giật nảy hông lên.
– Ôi…
Ui cô Hiền mút cái đầu kèo, tôi cũng không vừa hạ tay, xe xe lên hai đầu vú của cô, xoay vòng điệp khúc bừng lên, tình dục vừa no, lại đói nhanh khi hai người đồng điệu…
Bà Tuân…
Cái tên, nghe vừa quen vừa lạ, những ngày tôi mới xuống trường cứ mỗi lần nhìn thấy bà, tôi lại tự mình chợt hỏi: “sao nghe tuổi bà không lớn, nhưng nhìn hình như cái già, cái thô cái ráp nó như bám chặt lấy bà”, những ngày quanh quẩn ở trường, chuyện của bà Tuân luôn là đề tài nóng bỏng. Chả là mấy đêm hôm trước, cái góc dãy nhà nơi bà ở nằm cạnh cái kho, cái cảnh bà Tuân túm lấy ông chồng đẩy xô chu tréo gào lên bao nhiêu từ không hoa mỹ:
– Mày đi luôn đi, bà tưởng mày bỏ bà đi theo cái con kia mãi mãi được à, bà đã bảo rồi nếu nó hai lồn bốn vú thì mày hãy theo nó nhé, bây giờ hết tiền về đây nằm lì sao được.
Chuyện đời, chuyện tình lắm điều phức tạp cái cảnh vợ chồng cơm lành canh ngọt xưa nay, cũng có vài tiếng xì xào:
– Ôi giời, cũng tại bà ấy không làm cho ông một lần thoả mãn… Ai đời chồng thì láng trơn bóng mượt, bà thì thô kệch như một cục đất nung, chồng nó chán trường nên nó phải thèm, phải kiếm cái gì mới lạ…
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?