Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Mẹ với con trai hoan lạc
Tôi hét lên : anh đừng nhứ em nữa. Tôi lấy tay che mặt. Anh hấp tấp thả tay vùa ôm chặt lấy tôi, anh nói huyên thuyên : anh xin lỗi, anh sẽ không ép em nữa. Anh xoa tròn bả vai tôi, một tay giữ đầu tôi ngả vào cạnh cổ anh mà an ủi.
Tôi làm nũng anh, giụi mặt cù cổ anh và nép mình nhỏ lại. Tôi cảm nhận sự im lìm của anh. Một lúc lại đâm ra thương anh nên tôi hơi nhếch đầu ra, ngước lên nhìn. Chao ôi ! anh đang nhìn đâu thật xa xa trong khoảng trống, dường như quên cả tôi đang ngả ngớn vòi vĩnh anh.
Tình thương dâng lên ào ào, tôi khẽ gọi : anh. Như bóng đêm chợt được ánh mặt trời bùng lên soi rọi, anh tỉnh hồn đáp : gì đó em. Tôi dấu mặt vào ngưc trần của anh, hôn từng phân da thịt mà nũng nịu : anh giận em hả.
Anh tíu tít đáp : anh nào giận, mà sao giận em được chứ. Tôi khề khà ghé miệng vào tai anh, nhướn gót chân cao cho với kịp chỗ, tôi nói nhanh nói nhẩu sợ đổi ý : anh giúp em cởi quần áo ra đi, em chiều anh.
Rồi tôi nói như tự nhủ với mình : ừ, sao mình dở hơi dở hám thế nhỉ ? Anh ấy yêu mình mà sao mình làm khó dễ anh. Anh bừng tỉnh nhìn tôi đăm đăm như dò hỏi, tôi lại phải cả quyết nói : em thưa thật mà, anh thích thì anh lột em ra đi.
Anh như nín thở, lều khều ngón tay lòn vào từng khoen vạt áo mà tách rời các hạt núp bóp. Tự dưng tôi cũng hồi hộp theo anh. Như một ảo thuật gia, anh tung vạt áo và lộng lẫy một thiên thần hiển hiện ra đời.
Anh xuýt xoa và kêu lên : cha mẹ ôi ! sao em trắng đến thế. Tôi đứng im như pho tượng ngọc thạch. Anh tẩn mẩn gỡ dần, gỡ dần, cái nịt vú lỏng ra, anh run run tóm gọn để nhẹ sang bên, mắt lom lom nhìn cặp vú.
Anh bụm tay che miệng, vậy mà vẫn bật ra tiếng khen : vú em nhìn thích thật. Anh mày mò làm nốt những phần cần làm. Mảnh vải rời khỏi người tôi đến đâđâu thì lại nghe anh trầm trồ tắc lưỡi. Tới khi cái sịp cuối cùng cũng xong thì anh ngơ ngẩn bệt ra.
Anh xoay người tôi vòng tròn, như nhà điêu khắc soát lại lần chót công trình nghệ thuật mình vừa hoàn thành. Anh đùn đùn chỗ vú, vuốt vuốt dưới lườn, xoa xoa chỗ nổi vun cao, đằn đằn chỗ gò xọp xọp, tôi bị kích thích như mũi bay gọt đẽo khắp người.
Cuối cùng anh à lên một tiếng rõ to, vẻ thỏa mãn. Anh nói ngọng nói nghịu : cám ơn em, cám ơn em của anh. Tôi nghe như có vò nước cam lồ từ trên trời cao đang xối đầm đìa trên thân hình vệ nữ của tôi, như mưa sa, như gió cuốn, như sóng biển dạt dào, như mây trời vấn vít.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Hai linh hồn trần truồng đứng ngắm nhau, hồn nhiên như thủy tổ loài người gặp nhau, không e dè, hổ thẹn. Như có sức vô hình xô đẩy, tôi đưa tay ra, anh đưa tay ra, hai chúng tôi dìu nhau vào khúc luân vũ tuyệt diệu.
Vú tôi trịn lên thịt da anh, khúc gân anh chạm vào thịt da tôi, ngất ngây, ngây ngất. Con đường tình mở lần, mở rộng, rộng mãi.
Tôi rùng rùng người chợt tỉnh. Thằng nhóc ngủ ngon lành, tay vẫn ơ hờ sờ lên vú tôi. Mặt nó ngây thơ, tôi kêu lên : sao mà bố con giống nhau thế !
Được mẹ cho nằm cạnh, nhóc lại lợi dụng sờ một bên ti, cu cậu có vẻ yên, ngáo rất nhanh. Khốn nỗi, chả hiểu cún ta lạnh hay nhõng nhẽo mà mình cong như con tôm luộc, một bàn tay thủ vào bọc, còn cái mũi thì giúi vào vạt áo tôi mà thở dòn tan.
Hơi thở của bé dù nhẹ đến đâu vẫn là hơi hướm của người khác phái, cho dù tình mẫu tử trong trắng đến mấy đi nữa cũng không làm cho tâm hồn người đàn bà góa cảm thấy bình tĩnh. Phương chi hơi thở con lại đặc biệt giống anh, nó phả ấm vào giữa rãnh hai vú tôi và lan man xoa lên khắp bầu, quầng lẫn núm.
Nó xe xe làm các dây thần kinh nơi đầu vú tôi cô đặc lại, lờn vờn như chiếc lông gà bị ai nghịch tinh quết qua quết lại trên khuôn ngực tôi. Chả nói ra, các bạn cũng biết là các núm săn đanh lên và rắn rắn mềm mêm, như bát đông sương sánh đặc.
Tôi chẳng ngủ nghê gì được. Có lẽ tại vừa lúc nãy đã chợp mắt đi, giờ lại băn khoăn vì hơi thở con phá phách lục phủ ngũ tạng mình, nên tôi cứ nằm ngửa thao láo nhìn lên trần nhà. Tiếng con thạch sung vu vơ như tiếc của làm tôi hòa đồng thành cũng đang vu vơ nghĩ đến anh.
Giá gì lúc này anh còn, vợ chồng sẽ quyện lấy nhau, ủ ấp và san xẻ cho nhau tình thương, hơi thở và hạnh phúc. Tôi nhớ đến những đòi hỏi rất ngẳng của anh, dạo ấy tôi rất bực, nhưng hôm nay đã mất đi lại thấy tiếc tiếc.
Những đêm vầy vọc nhau như thế này, tưởng là hai đứa sẽ mệt nhoài đi, thế mà sáng ra lại mạnh cui cui, cơ hồ còn như được chắp cánh bay cao là khác. Anh thều thào chia xẻ với tôi : bỗng dưng hai đứa trằn trọc, ngồi quách dậy, mình nghịch nhau em nhé.
Anh tíu tít đề nghị, tôi chưa kịp vốn lời thì anh đã lôi xển tôi lên, vứt chăn, vứt gối và hối tôi ngồi lên để anh nằm gối lên một bên đùi. Tôi loạng quạng theo ý, anh khệ nệ đun một giò hổng lên khoèo qua ngực, gác vắt vẻo lên cạnh sườn anh.
Tôi châu hẫu như con nhái bén bị người ta bắt xoạc chân bên này, chân bên kia, tênh hênh chực ngã. Anh nằm gọn nơi bắp vế, mặt úp vào nây bụng tôi và trầm trồ : thế, thế mới đúng kiểu. Một tay anh vòng ra sau hông kềm cho tôi khỏi chúi xuống, một tay anh bắt đầu xoa phẩm lên con triện giữa đùi tôi.
Nói xoa phẩm là hình dung hóa chứ thực ra là anh đang dùng lưỡi liếm cọ ùng oằng. Tôi quặn người lên vì nhột nhạt, xiểng niểng nháo nhào, anh phụ kềm cho vững. Anh hôn một thôi một hồi, liếm tới liếm lui, lau lia trên trên dưới dưới, chỗ bướm ướt nhoẹt mà anh vẫn rúc táp không ngưng.
Tôi quíu thằn lằn, hai chưn lúc đầu còn đẩy đưa, sau cố chặp vào nhau xắt thuốc. Ngặt cái anh dùng cánh tay đè giữ nên tôi lao chao, gỡ chẳng được, vùng chẳng thoát, cứ đành trơ ra chịu để anh mở các đợt tấn công.
Anh hừ hèm, lau nhau như chực ăn tươi nuốt sống, làm hoa rữa cả ra, cánh bị xé toac, còn nhụy lả tả rụng đầy. Nào anh đã chịu, lại vạch lộn trong ra ngoài, nhăm nhăm như đang mò bắt rận. Anh làm tôi vừa tức đì, lại vừa nhen nhúm một chút gì khoái khoái.
Thỉnh thoảng anh đá gà xoắn lấy đâu vú tôi, vón tròn như vê điếu thuốc lào sắp nhét vào nõ. Tôi rêm hết cả người, chỉ muốn hét lên van xin anh đừng nghịch ngợm, song nhìn ánh mắt điên dại, say mê của anh, tôi lại không nỡ.
Tâm tư tôi nghĩ rằng lấy nhau cốt để người đàn ông được thỏa mọi ước muốn, nếu không thì họ cực lòng đi cưới mình làm chi. Còn anh tỏ ra uy quyền nên đã ra tay là phải đi tận nơi, về tận chỗ. Anh làm tôi đã quính càng quíu thêm, lúc này lúc nọ, chẳng chịu để yên cho cặp vú hay con sò của tôi lơi là chút nào.
Anh rít lên quầy quậy, nói năng lộn xộn, chẳng đâu ra đâu. Anh lặp bặp như người tranh cãi, sợ chậm sẽ bị xử thua, nên lầu vầu, hung hăng vô lối. Lắm lúc tôi cũng muốn vỡ lăn ra cười vì thấy anh chầm dầm, vớ lộn cả lên.
Anh xới tung beng, lấn lướt, càn phá ào ào, tôi chẳng còn manh giáp nào cự chống. Tôi đã lăn kềnh, đổ nghiêng lật ngửa mấy bận, anh lại lồm cồm lo nhấc tôi lên. Lại điều chỉnh, lại vén khéo, lại sửa sang, nhưng chung qui vẫn là anh phải nằm trên một đùi, còn mặt thì úp sấp vào cái hang của tôi.
Thét rồi tôi chỉ còn nói đưa đà cho xong : em chịu ngài. Anh cười lên hố hố, bẹo vào cái đầu vú, vặt choách một cái, bảo : thưởng công em khen anh. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh liên tiếp ấn triện tin tin đến hàng chục cái. Tôi ngất ngư con tầu đi, khiến loạng choạng, đâm giúi đâm giụi vào anh.
Cặp vú tôi tầy huầy nơi mặt làm anh càng hứng chí, nhấn thêm một loạt triện nữa. Lần này anh khoắng lia khoắng lịa nên rõ ràng tôi nghe con triện nó lệch lạc lung tung, có khi ịn đúng giữa mồm anh, có khi toẹt sang bên má.
Kệ, anh chả kể, miễn là cứ ịn được con triện là xong, nó có lệch bên ni bên tê thì nội thấy cái vết lùm lùm của nó ai cũng hiểu đó là công lệch. Trông anh oai như nhà nước, ra cái điều ta ban ân cho mọi người. Khốn nỗi nào anh có đem gia tài của anh ra ban phát cho ai mà cứ dùng con triện của tôi làm công bộc bắt buộc người.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?