Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Mẹ với con trai hoan lạc
Thấy anh đóng lia lịa, tôi phải nhắc chừng : thôi, tạm nghỉ đã, bơm thêm mực vào rồi đóng tiếp, đóng đến chết thì thôi. Anh đang thổi phù phù và bặp bặp gì trong háng mà cũng sặc sụa cả tràng. Anh lấy tay bụm miệng và lặc lè trách tôi : bà làm tôi suýt nghẹn mất mạng.
Trông cái mặt anh nhăn nhó khó ưa, vậy mà tôi lại nhũn như con chi chi mới biết : để em đền, để em đền. Anh nhớn nhác vặn : bà lấy cái đếch gì mà đòi đền với trả ? Chả hiểu sao tôi lại vỗ đồm độp vào cái hoa ướm ý anh : liệu đền cái này anh có ưng không.
Chả nghe anh vốn liếng thế nào, anh choàng ngay dậy, chộp lấy tôi hầm hè : bà muốn chết thì tôi cho chết. Thế là anh xấn xổ vật tôi ngã uỵch, nhào lên bụng tôi mà giúi ấn cái của quỉ vô. Bao nhiêu công sức tiêu pha nãy giờ, vậy mà nghe được đền anh hăng còn hơn lợn nọc.
Anh đè tôi muốn ngộp thở, hai tay chụp lấy vú, lấy khuỷu tay dồn hai đùi tôi gác gọng lên. Thế là anh ra lệnh pháo ào ạt. Anh bắn ra phan, đạn nổ tung tóe, hoa cà hoa cải gì cũng bể toạch, tôi bị xốc lên xốc xuống như xe qua đường gập ghềnh.
Anh giấn cái nào cái nấy nghe mà ớn. Nó đẩy phăng đầu tôi vào cạnh giường kêu cộp, tôi còn lơ mơ ê ẩm thì anh kiu kịt nhấn mê tơi. Tôi tháo cả mồ hôi, sôi cả lỗ đít, anh vẫn băm, vẫn xẻ, sợ tôi không góp công thì súng gục.
Phải nhận là anh khỏe như vâm, ăn còn có khi lơ là chứ dàn trận thì anh đâu có ngán. Tuần năm ngày anh tì tì đẵn gỗ, hết đận này đến đận khác ngả rụi. Chưa kể cuối tuần anh đồi ô vơ tham, tôi có cản thì anh bảo : mai ta nghỉ, lo gì em. Tôi đến phục sát đất thầy, anh cứ hệt con lang con sói, còn tôi là con nai tơ gặp anh quính chẳng biết trốn đi đâu.
Hồi đó tôi thường khiếu nại, trách khứ anh, anh chỉ hề hề cười. Tôi có nói riết thì anh nhẩn nha kể lể : anh đã nói rồi mà, hồi bé anh thèm quá cỡ, tiền đâu mà đi nhà thổ, nên cứ phải mượn chị Năm gỡ mối tơ lòng.
Chưa gì tôi ra vẻ hoạn thư : ông đúng là quỉ tha ma bắt, mới tí tuổi đầu đã năn nỉ mượn chị Năm, thế sao anh không mượn chị ấy luôn mà lần xần đi lấy tôi chi cho cực. Anh cười tóe lên làm tôi sượng ngắc : chèn ui, đâu mà ra con người chưa chi đã ghen xằng ghen bậy.
Tôi càng tức tối nên oang oang : chứ không ư, có chị Năm giúp, sướng bỏ bu, lúc nào thích thì ới một tiếng, còn tôi thì cẳn nhẳn cằn nhằn. Anh càng bò lăn ra cười, tưởng như sắp ngất đi. Tôi phát hoảng càng hét : nói thế không đúng sao mà còn nhăn nhở thấy ghét.
Mắt anh đổ nhử, đổ ghèn, anh chẳng thèm lau, nhìn thốc vào mặt tôi đủng đỉnh : bà nội ui, nghe tôi nói nè. Giá mà nhờ được chị Năm mãi thì tôi đâu phải mệt nhoài đi gạ gẫm bà làm chị. Bộ bà tưởng tôi nói cái rẹc là bà nghe liền sao. Chèn ui, bà hành tui chết lên chết xuống, ngày ngày tui xách bình đi tưới cây si mà bà cứ làm bộ giả lơ. Tui năn nỉ thiếu điều hết nước miếng, bà ẹo vô ẹo ra, “ em chả, em chả “, mãi rùi mới ưng chịu.
Rồi anh chấm dứt nói lối, vô sáu câu mùi rệu : khổ lắm bà ui, chị Năm là mấy cái này nè (anh nói và xoè rõ từng ngón tay ra), mỗi lần nhờ chị, tưởng tượng tưởng voi thiếu điều muốn gãy cổ, tới khi nó úc úc phọt ra, chui cha thở hồng hộc và tay chưn bải hoải hết trơn.
Tôi vỡ lẽ ra, nên tới phiên bổ nháo bổ nhào mà cười. Vậy mà còn cố ráng ọe một lời nhạo báng : cho đáng đời, ai biểu ám ảnh chi cho nên tội. Anh vui vẻ ngay liền và phân bua : nhưng trời sanh ra dzị sao cãi được, của mấy bà nó chúi nhủi vô trong, còn tụi tôi nó thòi lòi ra ngoài, ngủ mơ cố quên mà nó vẫn chọt óc óc vô quần, rồi tự nhiên bắn máy bay ai giữ được. Ăn được, hết nhịn được thì học nhau nhờ chị Năm thế vô.
Tôi đấm đùm đụp vào vai anh hét rinh : thôi, không nói nữa, nghe dzị hợm thấy mồ. Hai đứa tôi rúc rich cười, anh lại bắt đâu cưa cưa, xẻ xẻ trên bụng tôi.
Chả rõ trong giấc ngủ cậu cún nhà tôi mơ thấy gì mà miệng mút mút liên tục, trong khi một bàn tay cứ nhấn ma níp trên ngực mẹ. Tôi chẳng tỏ vẻ chấp nê hành động vô thức của trẻ khi ngủ mê vì tôi biết cún nó có cử chỉ như vậy hoàn toàn không khởi từ một lý do vẩn đục hay cố tình nào.
Nhìn khuôn mặt thiên thần của con, trái lại, tôi còn dào dạt tình thương là khác. Sao mà lúc thức cũng như khi ngáo, nó giống y hệt anh đến thế. Tôi nghĩ rằng đã lớn tướng như anh mà còn nghịch tinh, nghịch ngầm vú vợ thì trách gì con trẻ chẳng tò mò.
Cho nên tôi đâm ngại vô cùng. Lởn vởn trong đầu tôi tự hỏi không biết công tử nhà tôi có học được ở bố để nhờ chị Năm, chị Bảy nào đó giải quyết cái sự lộn xộn cho mình chưa ? Nhìn nó nằm gần bên, chẳng ai chê nó còn con nít nữa. Nó ra vẻ đàn ông lắm rồi, ra đường hai mẹ con đi cạnh nhau, có khi người ta tưởng là vợ chồng hay anh em cũng nên.
Giọng nó vỡ nghe lều khều như vịt đực, vú sưng sưng như cái núm cau tươi và chân đi khệnh khạng như ông tướng. Dạo trước – vào thời bố cháu – nào đã có ti vi, máy điện thoại, vừa nghe vừa chụp được ảnh xoạch xoạch, còn thêm ai pát, vi tính loạn xạ, phim ảnh v.v… như bây giờ, thế mà lão ấy đã học đòi từ bạn, nghe ngóng mày mò ở đâu đã biết rình mò xem phụ nữ và biết chị Năm, chị Tư loạn xạ lên.
Các nhóc ngày nay văn minh, văn miếc hơn, dám cả gan đưa bệu ảnh lên mạng, khoe vú khoe mông, bướm bay chập chả lập lờ, ghẹo giai, mời chào, chài ngải, hôn nhau chí mạng ngay trước cổng trường, tôi e cún nhà tôi không dằn được mà ngã đùng theo thì bỏ bố.
Thế nên tôi cứ ngậm ngùi trách mình. Ngày anh còn, tôi hằng nhắn nhe anh liệu liệu mà giảng giải cho con về vấn đề sinh lý. Chẳng thà nói thẳng băng rẹc rẹc ra cho nó hiểu, hơn là để nó tự đi tìm học vẩn học vơ. Anh gạt phăng đi, chê là tôi đàn bà chẳng hiểu gì.
Tôi đem vấn đề anh xài năm ngón nhắc nhở thì anh trơ trơ cãi : ấy rồi nó biết tất. Anh vênh mặt lên hỏi ngược tôi : em có thấy ông bà, cha mẹ ta có ai bày lũ cháu con phải như vầy như vầy khi lấy vợ đâu, mà anh nào cưới về cũng thuộc bài rôm rốp, thực hiện ngon ơ.
Anh lại đùa huých nhẹ cùi tay vào hông tôi nói kháy : thì trường hợp em và anh đấy thôi. Cứ vờn vờn nhau thế mà khứng ra rít, chả thế em cứ một hai chẳng chịu để anh đi đâu một mình. Tôi bĩu môi đối đáp anh : phải, ông báu lắm, tôi giữ là để làm gương cho con về sau bắt chước cái hư, chứ thứ ông thả ra họa có quạ nó tha, ma nó bắt. Tôi tỏ vẻ sụt sùi : ấy tôi đần mới để ông xỏ mũi dẫn đi, giờ vỡ lẽ ra mới ngộ mình trót dại.
Lềnh khênh như vậy anh luôn tìm cách hoãn binh, hẹn lần hẹn lữa trước các yêu cầu của tôi, cứ bảo : từ từ lo gì. Thế rồi đùng cái, anh hắt toẹt mẹ con tôi mà đi. Bây giờ tôi mới rối lên như tổ con tò vò, chả lẽ lại tự mình bày cho con chuyện vợ chồng sao cho trót lọt.
Là phận đàn bà, tôi nói năng với con giai sao bằng cùng giới với nhau. Họ có những thứ mà đàn bà không diễn tả đầy đủ được, họ có thể đề cập đến phụ nữ và chỉ cho nhau từng bước, từng bước chứ còn tôi dẫu là mẹ cũng ấp úng chẳng ra hơi.
Chỉ e nỗi thằng con vơ quàng vớ bậy, học đường ngay chẳng học đi học dấm giúi đường bậy. Chẳng những không nên thân mà lãnh về con si đa, hay thân tàn ma dại thì hỏng bét. Thời nay ra ngõ gặp liền liền, trông hào nháng song phần nhiều là bạc giả. Môi cong, đít nhọn, vú bự, bim dài, chẳng qua đều trông nhờ vào bàn tay mổ xẻ, bơm biếc và các phụ gia độn, thổi, đùn vào thôi.
Công tử nhà ta mà nhìn bưởi bòng, eo iếc bóng lộn, to kềnh càng rồi mê mẩn là tiêu. Rước về sờ soạng gặp toàn cốt pha cứng ngắc hay ẽo ợt thâm xì. Thâm tâm tôi lo, lo ghê lắm. Sở dĩ một vài lần con nó đòi cho ngủ chung cũng phải chiều để nó khỏi ấm ức, chứ hay hớm gì dung dưỡng con bự thù lù nằm cạnh, khi tỉnh đã vậy, lúc mơ nó mò sờ hay bóp biếc, chẳng lẽ nửa đêm lại khoắng nó dậy đuổi đi.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?