Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex phong nguyệt đại lục
Thân là Bách kỵ trưởng trong đội cảnh vệ thành thị thuộc Tây Phương quân đoàn của Pháp Tư Đặc đế quốc, bị điều đi tham gia chiến tranh, rời xa thành thị Tây Giang phồn hoa vốn là một chuyện rất bất hạnh, nhưng Diệp Thiên Long rất nhanh đã phát hiện ra niềm vui thú trong đó. Thuộc hạ của chủ soái đương nhiệm Phi Phượng tướng quân, đội quân Kim Phượng Vệ kia ai ai cũng mỹ mạo như hoa. Mà Liễu Cầm Nhi là người nổi bật trong số đó, còn như Vu Phượng Vũ càng không cần phải nói, tuyệt đối là một mỹ nữ tuyệt vời.
Sau khi chinh phục Cầm Nhi, Diệp Thiên Long liền phát hiện nàng đã khiến cho hắn thu được lợi không nhỏ. Sau khi biết Liễu Cầm Nhi và Vu Phượng Vũ cùng luyện Phượng Vũ tâm pháp, hắn đối với Vu Phượng Vũ vốn là người có trình độ vượt xa Cầm Nhi thì lại càng thêm mong đợi.
Diệp Thiên Long ngẩng đầu ngắm nhìn trời đêm. Bầu trời trong sáng ít sao khiến lòng người vui tươi thanh thản. Từng cơn gió mát nhẹ nhàng ve vuốt trên gò má. Phương xa mơ hồ truyền lại khẩu lệnh cùng tiếng bước chân của đội tuần tra. Quân doanh tuy an tĩnh nghiêm chỉnh nhưng không giấu được sát khí bên trong.
Lòng thâu hương xao động, Diệp Thiên Long thầm suy tính:
“Cơ hội này thật khó gặp. Đã đến hậu trướng của phượng hoàng, sao không tới thăm cô nàng đáng yêu đó một phen?”
Quyết định như vậy, Diệp Thiên Long quen đường thuộc lối, lẻn vào hậu trướng trong trung quân. Chẳng mấy hốc hắn đã tìm tới trướng bồng có cắm lá cờ phượng hoàng.
“Ủa, giờ vẫn còn tắm sao?”
Nhìn thấy phòng tắm phía sau ló ra vài tia sáng, Diệp Thiên Long lẩm bẩm một mình. Lòng hắn như có lửa, toàn thân tràn đầy một cảm giác rạo rực. Nam nhân có tặc tâm vì bản thân mà tăng thêm tặc đảm, cứ vậy mà di chuyển về phía trước.
Nhưng khi vừa trông thấy hai Kim Phượng Vệ đang đứng ngoài trướng, Diệp Thiên Long dù đang ngứa ngáy khó chịu cũng bị doạ cho không dám tiến lại gần. Hắn biết nếu như bị bắt thêm một lần thì không còn là chuyện tám mươi gậy nữa. Chắc mẩm hai cảnh vệ kia sẽ sớm rời đi, Diệp Thiên Long âm thầm chờ đợi. Không ngờ hai cảnh vệ đó vẫn đứng im như tượng đá, thủy chung không có rời đi. Diệp Thiên Long nhịn không được mà chửi thầm:
“Con mẹ nó, cứ như vậy lão tử làm sao tiếp cận được.”
Bấm bụng đợi thêm một lúc nữa, chỉ thấy hai người kia vẫn không có dấu hiệu muốn di chuyển. Diệp Thiên Long trong lòng nao nao. Nhưng nghĩ tới mỹ cảnh trong trướng bồng kia, Diệp Thiên Long không thể nào rời đi được. Đây đúng là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Cơ hội như thế này Diệp Thiên Long tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhìn hai Kim Phương Vệ vẫn đang đứng nghiêm kia, Diệp Thiên Long nghiến răng bực mình nói:
“Mặc kệ, xông lên!”
Dưới sự cổ vũ của sắc đảm, hắn bắt đầu lén lút lại gần. Vượt qua trăm ngàn cay đắng, trườn bò như rắn, chui lủi như chuột, cuối cùng hắn đã bò tới phía sau trướng.
“Vạn tuế!” Không hề làm kinh động cảnh vệ, Diệp Thiên Long không khỏi có cảm giác đắc ý, trong lòng hắn vang lên khúc hoan ca. Liếm liếm bờ môi đã khô ráp, Diệp Thiên Long dùng đao nhẹ nhàng khoét trướng bồng, lén nhìn vào trong.
Tình cảnh trong trướng khiến Diệp Thiên Long cực kỳ kinh ngạc, con mắt mở lớn ra.
Trong trướng đèn đuốc sáng trưng soi rõ mọi thứ. Chính giữa có một bồn tắm rất lớn cao bằng nửa người. Trong làn hơi mờ mờ ẩn ẩn hiện hiện một bóng người, hiển nhiên là mỹ nhân tướng quân Vu Phượng Vũ. Trí tưởng tượng của Diệp Thiên Long bay cao bay xa. Hắn mường tượng mỹ nhân kia đang ngồi bên trong bồn, thân không một mảnh vải, mà hai tay thì đang chà miết lên làn da thịt nõn nà. Mà Diệp Thiên Long cũng chẳng cần phải tưởng tượng thêm nữa. Tựa như có một làn gió vô tình thổi qua, cuốn theo làn hơi nước mờ, lộ ra gương mặt thanh tú, hiển nhiên là mỹ nhân Vu Phượng Vũ. Chỉ là, sắc mặt nàng ngưng trọng. Trong đôi mắt vốn sáng ngời đã lộ ra vẻ mệt mỏi.
Diệp Thiên Long tập trung tinh thần, cố gắng nhìn kỹ hơn. Hắn nhận thấy xung quanh nàng đang dựng lên một bức thuỷ mạc long lanh gần như trong suốt. Phía ngoài thuỷ mạc có ba kẻ áo đen che mặt đứng ở ba phía. Chúng không ngừng múa may trường kiếm, liên tục chém về phía thuỷ mạc. Mỗi kiếm tung ra đều phát ra tiếng ‘xèo xèo’ cắt đứt thuỷ mạc. Thế nhưng khi vết cắt vừa lộ ra, hơi nước từ xung quanh đã dâng lên. Ngay sau đó, thuỷ mạc lại khôi phục nguyên trạng.
“Ma kiếm sư!” Nhìn thấy mũi kiếm xuất hiện hoả diễm sáng xanh lập loè không ngừng, Diệp Thiên Long khẽ kêu lên. Chẳng trách những cảnh vệ kia không động đậy, hoá ra đã bị người khác khống chế rồi.
“Những kẻ này làm thế nào lại có thể tiến vào đại doanh canh phòng nghiêm ngặt? Hơn nữa lại có thể tìm ra nơi ở của tướng quân một cách chuẩn xác?” Đầu óc Diệp Thiên Long không ngừng suy tính.
Hoá ra, khi Vu Phượng Vũ đang ngâm mình thư giãn trong nước nóng, ba ma kiếm sư đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng. Trong lúc vội vã, dưới tình trạng không mảnh vải che thân, Vu Phượng Vũ chỉ biết lập thuỷ kết giới ngăn chặn ba vị khách không mời. Ngăn chặn được ba kẻ kia, nàng thầm hi vọng bọn họ biết khó mà lui.
Ba ma kiếm sư này mặc dù kinh ngạc trước thực lực kinh người của tuyệt sắc nữ nhân trước mặt nhưng cũng không bỏ qua. Bọn chúng tạo thành thế tam tài(1), sử dụng viêm hệ ma pháp có thể khắc chế thuỷ hệ, mưu đồ đột phá thuỷ kết giới của Vu Phượng Vũ. Vu Phượng Vũ dù muốn cũng chẳng thể ngưng lại, chỉ đành không ngừng bổ sung thuỷ kết giới. Vì vậy bốn người từ nãy đến giờ cứ giằng co như vậy.
Nhận thấy thuỷ kết giới do Vu Phượng Vũ tạo thành đang không ngừng thu nhỏ, Diệp Thiên Long thầm kinh hãi. Hắn biết, trên đại lục này ma kiếm sư như vậy không nhiều. Bởi vì chỉ có người thiên phú rất cao, trải qua huấn luyện nghiêm ngặt mới có thể trở thành ma kiếm sư. Ma kiếm sư có kiếm thuật cao minh cùng ma pháp đáng sợ, cực kỳ có danh tiếng trong nghề ám sát.
Thông thường, một ma kiếm sư đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rất dễ dàng. Ở đây một lúc thấy liền ba người, rõ ràng đó là sự coi trọng của họ đối với Vu Phượng Vũ. Biểu hiện của nàng hiện tại cho thấy nàng không hổ với danh tiếng nữ nhân mạnh mẽ nhất, dưới tình huống lấy một chọi ba như vậy còn có thể chống đỡ một thời gian dài.
Diệp Thiên Long biết dựa vào thực lực của mình hiện giờ, ngay cả một tên cũng chẳng xơi được.
Vu Phượng Vũ sắp không cầm cự nổi. Khuôn mặt nàng phía sau thuỷ mạc đã trở nên trắng bệch. Trên bờ trán trắng tinh như ngọc đã xuất hiện từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Thần quang trong đôi mắt sáng ngời kia đã trở nên ảm đạm. Thuỷ mạc kia thấy như đã liêu xiêu sắp đổ, có điều tinh lực của ba người chủ công kia xem ra cũng tiêu hao không kém. Ba tên, tên nào cũng thở hổn hển, cánh tay vung kiếm đã trở nên nặng nề. Có điều bọn họ đã nhìn thấy hi vọng nên vẫn nỗ lực huy động kiếm trong tay. Dù sao tình cảnh này bọn họ vẫn chiếm ưu thế.
Đầu óc Diệp Thiên Long không ngừng xoay chuyển.
“Đây là cơ hội tốt để lấy lòng mỹ nhân. Anh hùng cứu mỹ nhân mà!”
Ánh mắt hắn vô tình rơi vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông, đột nhiên trong đầu loé lên một tia sáng:
“Quá tốt rồi! Dùng nó thôi!”
Diệp Thiên Long lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn lấy mê hồn dược đã từng dùng trên người Cầm Nhi. Mê hồn dược là một loại xuân dược tính chất ôn hoà, ngoại trừ có thể dần dần kích thích ham muốn của nữ nhân còn có thể khiến họ cảm thấy thân thể yếu ớt, tứ chi vô lực. Phàm người nào ngửi qua loại thuốc này giống như đang mơ một giấc xuân mộng, cho nên nó có một cái tên dễ nghe là ‘xuân mộng’.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?