Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex phong nguyệt đại lục
Một làn khói nhàn nhạt bắt đầu khuếch tán phía trong trướng. Ba người đang vung kiếm điên cuồng dần dần cảm thấy cảm giác mệt mỏi ngày càng gia tăng đồng thời trong lòng còn dâng lên một cảm giác dị dạng. Cánh tay vung kiếm không khỏi chậm lại mà hoả diễm sáng xanh trên mũi kiếm cũng đã biến mất.
Diệp Thiên Long thầm đếm đến năm rồi xông vào. Tạo một bộ dáng uy phong lẫm liệt, hắn quát lớn:
“Cuồng đồ lớn mật, còn không buông kiếm xuống!”
Thanh âm hắn vừa dứt, kiếm trong tay ba người không ngờ rớt xuống thật, đồng thời thân thể mềm nhũn ngồi bịch xuống đất.
Tâm thần Vu Phượng Vũ vừa thả lỏng, thuỷ mạc rào một tiếng tan ra ướt đẫm cả mặt đất xung quanh. Nam nhân này đến thật kịp thời bởi vì nước trong bồn tắm đã ngày càng ít, thuỷ kết giới đã sắp không chống nổi nữa. Vu Phượng Vũ tâm thần mệt mỏi cũng không kịp để tâm đến những điều khác, lập tức nhắm mắt lại điều tức. Nàng cảm thấy mình như trống rỗng(2), chống đỡ một khoảng thời gian gần như đã tiêu hao hết thể lực của nàng.
Diệp Thiên Long thừa cơ ở một bên ngắm no mắt. Đôi mắt láo liên mặc sức du hành trên thân hình kiều mỹ của Vu Phượng Vũ. Nàng ta lúc này đang ngồi trong bồn tắm, gần như xích loã toàn bộ bởi nước còn lại trong bồn vừa vặn trùm lấy đôi chân thon dài trắng tinh như ngọc của Vu Phượng Vũ. Song nhũ bóng mịn, đầy đặn, vươn lên cao vút, hệt như tính cách ngạo mạn của chủ nhân. Hai quả anh đào nơi đó hơi nhú ra, tựa như muốn chọc thủng mắt Diệp Thiên Long. Vòng eo nhỏ bé nổi bật bên dưới bầu ngực phong mãn chắc nịch quả thực khiến người ta không kiềm chế được cảm giác muốn ôm vào lòng. Tiểu phúc phẳng lì khỏe khoắn cùng lớp cỏ mượt nằm giữa thảo nguyên khiến không chỉ Diệp Thiên Long mà cả tiểu đệ của hắn cũng phải nhảy lên mà hoan hô.
Nhớ tới một chuyện, Diệp Thiên Long không khỏi thầm tiếc. Hắn biết, khi ‘xuân mộng’ được phóng ra, Vu Phượng Vũ còn đang trong thuỷ kết giới. Nàng hiển nhiên không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ mê dược này. Trong khi Diệp Thiên Long đang hối tiếc không ngừng, một hắc y nhân vốn vô lực ngồi trên mặt đất chợt cố sức nhấc kiếm lên, hung hăng đâm về phía Diệp Thiên Long.
Diệp Thiên Long lúc này tâm hoả đang thịnh. Hắn trở tay vung ra một kiếm. Huyết quang loé lên. Chiếc đầu hắc y nhân rơi xuống. Diệp Thiên Long đã làm thì làm cho chót, vừa vung kiếm lên lại chém đầu tên hắc y nhân che mặt thứ hai. Gã che mặt cuối cùng nhìn thấy đồng bọn vốn đã mất đi sức kháng cự bị người chặt đầu như vậy không nhịn được kêu lên. Thấy nam nhân đáng sợ đó tay cầm trường kiếm đang nhỏ máu bước về phía mình, mặc dù toàn thân mệt mỏi, trong mắt y vẫn lộ ra một tia sợ hãi, lắc đầu một cách điên cuồng muốn lùi về phía sau.
Lúc này Vu Phượng Vũ mở hai mắt, kêu lên một tiếng:
“Giữ lại một kẻ sống, hỏi khẩu cung!”
Trong thanh âm của nàng còn mang theo chút mệt mỏi.
Diệp Thiên Long quay người cung kính đáp:
“Vâng!”
Sau đó lôi tên che mặt đó đến trước mặt Vu Phượng Vũ, còn mình đứng sang một bên, hai mắt len lén ngắm nhìn thân hình mỹ lệ của nàng.
Vu Phượng Vũ hoàn toàn không phát giác rađã bị Diệp Thiên Long thấy hết xuân sắc, trầm giọng quát hỏi kẻ che mặt:
“Ngươi là ai?”
Thấy kẻ che mặt không chịu hồi đáp, Diệp Thiên Long liền vung kiếm khều khăn che mặt của y xuống.
“Thật là một nữ hài xinh đẹp!” Diệp Thiên Long thầm kêu một tiếng.
Nữ hài này tướng mạo thập phần thanh tú, mắt to mày liễu, chiếc miệng nhỏ nhắn, chiếc cằm thon thon. Nàng quật cường nhìn hắn nhưng vẫn không nói một lời.
Diệp Thiên Long cầm thanh kiếm vấy máu đưa qua đưa lại trước mặt nữ hài, từ tốn nói: “Ngươi rất xinh đẹp nhưng không biết sau khi cắt cái mũi này đi, ngươi có còn xinh đẹp như vậy nữa không?”
Gương mặt thanh tú của nữ hài co rúm lại, sự tàn khốc của Diệp Thiên Long lúc trước đã chứng minh lời hắn nói không phải trò đùa. Nghĩ đến trên khuôn mặt mỹ lệ của mình không còn mũi nữa, tình cảnh đó khiến người không rét mà run. Mũi kiếm Diệp Thiên Long đã chạm đến đỉnh mũi nàng, cảm thấy một tia hàn khí, nữ hài liền kêu lên:
“Dừng tay! Ta nói.” Thanh âm cũng vô cùng trong trẻo êm tai.
Vu Phượng Vũ nhìn Diệp Thiên Long tán thưởng, bắt đầu chất vấn. Diệp Thiên Long thu kiếm đứng sang một bên, hai mắt thỉnh thoảng lại rơi lên người Vu Phượng Vũ.
Càng tra hỏi kĩ, sắc mặt Vu Phượng Vũ càng trầm xuống.
Hoá ra, nữ hài này là một ma kiếm sư do cường quốc quân sự Á Tố mời đến với giá cao, tên gọi Ngọc Châu. Thú nhân chi quốc Á Tố nằm ở tây bắc đại lục đã sớm không cam lòng ở mãi khu vực đất đai cằn cỗi đó. Bọn họ cũng muốn chiếm cứ vùng đất phì nhiêu này. Lần này, nhân dịp hai quân giao chiến muốn đồng thời giết chết chủ soái hai bên. Sau đó chúng thừa cơ hỗn loạn mà đẩy lùi song phương, chiếm lĩnh khu Đại Hồ này.
Kế ‘một mũi tên bắn hai đích’ này quả là ác độc. Kế mà thành, nguyên khí Pháp Tư Đặc và An Vũ đều đại thương, trong thời gian ngắn không thể tạo thành uy hiếp đối với Á Tố.
Diệp Thiên Long vốn còn nghe một hai câu, nhưng dần dần bị thân hình mê nhân của Vu Phượng Vũ hấp dẫn. Ánh mắt hắn dán chặt vào bộ ngực mỹ lệ còn dụ hoặc hơn cả Cầm Nhi kia.
“Nếu như ôm trong lòng, tư vị đó quả thực là muốn sướng bao nhiêu có bấy nhiêu.” Nghĩ đến đó, hai mắt của hắn càng thêm chăm chú.
Lúc này, trên gương mặt trắng bệch của Ngọc Châu xuất hiện ráng hồng, chiếc miệng nhỏ nhắn hé mở. Nàng khó chịu, bắt đầu uốn éo thân mình. Vu Phượng Vũ phát giác biểu hiện kì quái của Ngọc Châu, quay đầu khó hiểu nhìn Diệp Thiên Long.
Lúc này nàng mới phát giác ra nam nhân bên cạnh đang nhìn nàng chăm chú không chớp mắt. Gương mặt Vu Phượng Vũ ửng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân háo sắc đó một cái. Thấy Diệp Thiên Long vẫn hoàn toàn chưa phát hiện ra liền thò một ngón tay ngọc ngà mềm mại móc móc về phía Diệp Thiên Long. Hắn giống như kẻ mất hồn đưa mặt lại gần.
‘Chát!’ một tiếng, Vu Phượng Vũ vung tay lưu lại trên mặt Diệp Thiên Long một dấu tay đỏ rực.
“A!” Diệp Thiên Long ôm lấy khuôn mặt bị đánh, nhìn Vu Phượng Vũ đang tức giận với gương mặt đầy vẻ vô tội.
“Đồ háo sắc, còn không mau ra ngoài!” Vu Phượng Vũ đỏ bừng mặt trách mắng.
Diệp Thiên Long bừng tỉnh, đột nhiên nắm lấy hai tay Vu Phượng Vũ, đưa miệng tới áp lên bờ môi kiều diễm mọng nước của nàng hôn một cách say sưa.
Toàn thân Vu Phượng Vũ căng cứng, trong mắt thoáng qua một tia giận dữ. Đang khi muốn ra sức chống cự, đột nhiên đôi mắt trong veo của nàng sáng bừng lên, ẩn ẩn hiện hiện thần sắc mừng rỡ. Tiếp đó thân hình nàng rất nhanh liền mềm nhũn, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp, để mặc cho đầu lưỡi Diệp Thiên Long tuỳ ý đùa nghịch trong miệng nàng.
Sau nửa ngày, Diệp Thiên Long mớihổn hển rời khỏi bờ môi Vu Phượng Vũ. Nàng xụi lơ trong bồn tắm. Bộ ngực không ngừng nhấp nhô. Bộ dạng kiều diễm đáng yêu đó khiến hắn cảm thấy dục hoả bốc lên tận đỉnh đầu, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy nàng thoả sức một phen. Song một tia lí trí còn sót lại khiến hắn gượng ép dục hoả trong lòng, khom người nói:
“Tiểu tướng tuân lệnh.”
Ánh mắt mê mang của Vu Phượng Vũ nhìn theo Diệp Thiên Long đang đi về phía cửa, chiếc miệng mấp máy mấy cái, trong lòng nàng lúc này đã rối như tơ vò, khát vọng nam nhân này có thể lưu lại.
Diệp Thiên Long sắp đi đến cửa, đột nhiên dừng bước quay lại. Nhìn Diệp Thiên Long sải bước tiến về phía mình, con tim Vu Phượng Vũ đột nhiên đập mạnh, nàng cảm thấy tay chân mình như nhũn ra.
Diệp Thiên Long túm lấy Ngọc Châu ở trên mặt đất, nói:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?