Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex phong nguyệt đại lục
Diệp Thiên Long tựa hồ hiểu rõ tâm tư của nàng, tiểu đệ đệ bắt đầu chậm rãi di động. Ma sát mãnh liệt khiến Ngọc Châu kêu lên sung sướng. Diệp Thiên Long bắt đầu đẩy mạnh tốc độ tiến xuất. Hắn cảm thấy từng vòng thịt bên trong nhục động như một chiếc miệng nhỏ nhắn, tấn công điên cuồng lên tiểu đệ đệ của hắn, khiến hắn có được khoái cảm chưa từng thấy.
Diệp Thiên Long vừa công kích, tay trái vừa không ngừng vo nắn trên đồi ngực co giãn của nàng, miệng không ngừng quyét trên hai hạt nhũ châu óng ánh như quả nho, còn tay phải vừa lưu luyến trên ngực nàng thỉnh thoảng lại đảo xuống dưới giữa đôi chân, day lên nụ hoa nhu nộn cuả nàng. Tiến công không ngừng như thế khiến Ngọc Châu châu không ngớt rên la, động tác của nàng càng lúc càng cuồng loạn.
Tiểu đệ đệ tiến xuất như bay trong mật huyệt. Khi tiến kéo theo hai bên bờ ẩm ướt cùng vào trong, khi xuất lật một lớp thịt non hồng lộ diện, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ dâm mĩ.
Ngọc Châu chỉ biết ra sức uốn éo, chuyển động phong đồn nghênh đón từng đợt côngkích của Diệp Thiên Long, khóe miệng vong tình rên rỉ dâm đãng. Biểu hiện lúc này của nàng khiến ngay cả dũng tướng trên giường cũng không khỏi cảm thấy mặc cảm tự ti.
Ngọc Châu dùng hai tay ôm lấy cần cổ của Diệp Thiên Long, ghì chặt lại. Song phong mềm mại rung lắc cọ sát trên lồng ngực tráng kiện của hắn, chiếc eo thon nhỏ dao động hai bên. Mỹ đồn đầy đặn giống như nắng hạn khát mưa rào ưỡn thẳng dậy, đôi chân thon dài quắp chặt không buông hổ yêu của Diệp Thiên Long.
Diệp Thiên Long đắc ý ngắm nhìn dâm trạng của Ngọc Châu. Miệng hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng. Hai tay ôm chặt nàng, hít một hơi thật sâu thúc cứng nhục bổng, dùng lực trùng kích mãnh liệt nhục động mê người của Ngọc Châu. Nhìn thiếu nữ xinh đẹp dưới sự thúc ép dục tính biểu hiện vẻ dâm lãng điên cuồng, quả là một sự hưởng thụ sâu sắc. Diệp Thiên Long tựa hồ không ngơi nghỉ, tận tình phát tiết trên người Ngọc Châu. Cuối cùng, theo nhất kích mãnh liệt của Diệp Thiên Long, thân thể nhỏ bé mềm mại của Ngọc Châu cong lên như cánh cung. Nhũ hoa khả ái rung động kịch liệt, toàn thân co quắp, đầu bật ngửa, miệng kêu la rền rĩ:
“A… ư… sướng quá… muốn… ứ… ra rồi…”
Nhục bổng nằm bên trong huyệt động bị một tầng thịt non mềm khít chặt lấy, tựa hồ muốn vắt khô nó. Tinh quan buông lỏng, tiểu đệ đệ bành trướng dữ dội, phún xuất dữ dội dịch thể vào sâu trong động huyệt. Một lần nữa khiến Ngọc Châu đạt đến cao trào cực điểm, thất hồn lạc phách, ý thức bay vút lên chín tầng trời,
“Thần chi khế ước, nhĩ chi khế ước, ngã chi khế ước… chiếu theo ước định xa xưa, mở toang cõi lòng…”
”A…” Ngọc Châu đột nhiên mở to hai mắt, tròng mắt không ngừng run rẩy. Nàng chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, một nơi nào đó trong trí óc trống rỗng đang tràn ngập cảm giác sảng khoái cực độ kia bắt đầu thức tỉnh. Kí ức xa xăm đổ tới như thuỷ triều.
“Chủ nhân của ta, xin hãy tiếp nhận ta!” Từ khoé mắt Ngọc Châu rơi xuống một giọt nước mắt sung sướng. Bao năm chờ đợi truyền thuyết trong tộc nhân, đột nhiên trong lúc vô ý lại biến thành hiện thực. Sự kích động to lớn khiến Ngọc Châu không thể không rơi lệ.
Người trong hắc ám nhất tộc, nếu như được người giải khai phong ấn, theo ước định cổ xưa, ai mở phong ấn sẽ thành chủ nhân của người đó. Nhưng sau bao năm tháng dài đằng đẵng, chưa từng có một người như thế xuất hiện, người trong hắc ám nhất tộc thì ngày càng ít. Sau khi giải khai phong ấn, người trong hắc ám nhất tộc sẽ có sinh mệnh vô tận cùng ma lực cường đại.
Diệp Thiên Long quát khẽ:
“Mở rộng trái tim ngươi, tiếp nhận tinh thần của ta!”
Ngọc Châu lúc này toàn thân đang nằm trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng, rất dễ dàng làm được điều này. Theo tiếng chú ngữ Diệp Thiên Long khẽ đọc bên tai nàng, toàn thân Ngọc Châu toả ra quang mang mờ mờ. Hai đồ án trên người dường như muốn rời khỏi thân thể. Nàng cảm giác có gì đó đang sôi sục trong người. Trong đôi mắt to tròn sáng ngời của nàng thần quang đại thịnh. Mái tóc trên đầu bắt đầu bồng bềnh vươn ra tứ phía.
Sau khi Diệp Thiên Long niệm xong câu cuối cùng, toàn thân liền vô lực phủ phục trên thân hình mềm mại của Ngọc Châu. Một đoạn chú ngữ gần như tiêu hoa toàn bộ sức mạnh tinh thần của hắn. Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ năng lượng khổng lồ vô danh từ người Ngọc Châu tuôn ra như sóng trào, sức chấn động cường đại khiến hắn vô cùng khó chịu, mấy lần muốn nôn.
Diệp Thiên Long mở to miệng thở hổn hển, toàn thần Ngọc Châu dần trở về nguyên trạng, chỉ còn đôi mắt to tròn trở nên thâm sâu khó dò, vừa đen vừa sâu dường như có thể hút hết tất cả ánh sáng vậy.
Hai hắc sắc đồ án trên người nàng – dấu ấn đại biểu cho thân phận hắc ám nhất tộc cũng biết mất không còn dấu vết. Thiếu nữ ôn nhu như ngọc, thân thể trắng muốt không chút tì vết toả ra mị lực vô cùng. Từ nay trở đi, Ngọc Châu đã chân chính có được thực lực Ma thần. Chỉ cần trải qua tu luyện không ngừng, đạt đến cảnh giới thiên thần cũng không còn là mộng tưởng.
Tâm niệm Ngọc Châu vừa động, trên ngón tay nhỏ nhắn của nàng liền xuất hiện một hắc quang cầu. Khẽ vung một cái, quang cầu liền bay về phía khôi giáp ở bên, vô thanh vô tức xuyên qua khôi giáp cứng rắn. Quang cầu hắc ám không gì phá được đó, bình thường Ngọc Châu phải vận khí rất lâu mới có thể thành công, hiện giờ lại hình thành dễ dàng như thế khiến nàng hưng phấn cực kỳ.
Ngọc Châu vô hạn nhu tình vuốt ve nam nhân trên người mình. Diệp Thiên Long thoải mái phát ra tiếng ngân nga, dần dần tiến vào mộng đẹp. Ngọc Châu kinh ngạc phát hiện, cho dù là đang ngủ nhưng nam nhân này vẫn ôm chặt lấy nàng, cảm giác chặt chẽ dị thường vẫn còn trong cơ thể. Xem ra chủ nhân mình chẳng phải háo sắc bình thường. Ngọc Châu mang theo suy nghĩ đó chìm sâu vào giấc ngủ.
o 0 o
Lúc này hai người trong trướng đều không ngờ tới, có một đôi mắt đang quan sát từng cử động của bọn họ. Đó là một đôi mắt sáng long lanh đầy cuốn hút, trong đôi mắt giống như một dòng suối trong veo thường ngày đang lộ vẻ mê mang, minh chứng cho sự nghi hoặc trong lòng chủ nhân chúng.
“Quả thực là chàng?” Vu Phượng Vũ tới nơi này nhìn lén đã một lúc lâu. Vì giải khai bí mật bao năm trong lòng nàng mới bất chấp tất cả. Với thân phận một chủ soái như nàng lại tới ngoài trướng một Bách kỵ trưởng để nhìn lén, nếu truyền ra ngoài thì quả là hay ho, nhưng nàng quả thực không chịu nổi nữa.
Khi Vu Phượng Vũ đến chính là lúc Diệp Thiên Long đang giải khai phong ấn cho Ngọc Châu, dựa vào thực lực hiện giờ của nàng, hai kẻ sức cùng lực kiệt trong trướng không thể nào phát giác ra được. Vừa nhìn thấy khung cảnh hương diễm như thế, Vu Phượng Vũ vốn muốn lập tức li khai, nhưng một vết thương hình lưỡi liềm trên lưng hắn khiến nàng phải dừng bước.
“Nếu như nói không phải, vậy thật quá trùng hợp, không ngờ cũng có vết thương như vậy, lại còn ở cùng một chỗ nữa. Nhưng nếu không phải vết thương do nguyệt nha tâm tạo thành, hắn có thể dùng ma pháp trị liệu phục hồi lại vết thương mà! Nhất định là chàng rồi!”
Nghĩ đến đó, Vu Phượng Vũ không kìm nén được sự kích động trong lòng nữa. Thấy hai người trong trướng đã đi vào giấc ngủ, nàng liền vọt vào trong. Một cỗ xuân ý nồng đậm xông thẳng vào mặt khiến một người còn chưa xuất giá như nàng không khỏi nóng bừng mặt, khẽ mắng một câu:
“Vì sao chàng lại trở nên phong lưu như vậy chứ!”
Vu Phượng Vũ đứng trước giường khẽ nghiến răng. Ngọc thủ run rẩy đưa ra khẽ sờ lên vết thương trên lưng Diệp Thiên Long. Khí tức nam nhân nồng đậm khiến con tim nàng đập rộn ràng. Khi cúi xuống chứng thực vết thương đó, Vu Phượng Vũ thậm chí cảm thấy miệng lưỡi mình có chút khô khan. Nàng lấy từ trong lòng ra một thứ hình trăng non giống như ngọc bích, so sánh với vết thương trên lưng Diệp Thiên Long.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?