Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Loạn luân với dì Hương dễ thương
– Thuận, dì cầm nó nhé?
Lắc lư bàn tay tôi ra phía sau như muốn ngăn dí lại, vô tình úp phải cái đỉnh đồi ở dưới ngã ba, ma lực dục tình, bản năng như ngàn xưa truyền lại cọ nhẹ mơn man, tiến lùi lừa lựa úp cả bàn tay lên cái mu nóng ấm. Dì ưỡn bụng lên dí cả mu lên bàn tay ép vào mông tôi thật chặt, phía trước con cu được dì vuốt ve nhè nhẹ, khều khều lên đỉnh cái đầu, rờn rợn vuốt xuôi cái khấc nóng lên trong bàn tay dì đang bóp chặt. Bàn tay bỗng như chuyển động thì ra dì đang đông đậy ở cái ngã ba, rút nhẹ tay lên ngón tay tôi, ngón tay thằng Thuận luồn vào cái thun mong manh chắn ngay khoảng rốn. Đây rồi, nóng hổi ươn ướt dì Hương ép nhẹ lồn vào thật dầy ấm nóng cái mu con bướm… con bướm cái từ nghe từ năm còn nhỏ, cái bầc gạch dài xây ở bến cá sông đào ngay trước cổng bệnh viện. Chẳng biết tự bao giờ cứ mùa nước lớn, trời nóng ban trưa lũ trẻ chúng tôi lại trần chuồng nhảy nhót ùm ùm leo lên leo xuống cái bậc gạch.
Cô Lài mới được phân về bệnh viện, buổi trưa cô ra giặt chiếu, lũ trẻ chạy vòng nhảy nhót cái Thắm cháu cô, cởi chuồng xuống tắm vô tư chẳng biết xấu hổ là gì, tôi đứng ngây nhìn con bướm trẻ con chẳng giống chúng tôi, không có cái cần, chỉ thấy cái rãnh chạy xuôi mỏng manh như sợi chỉ. Con bướm chỉ nhìn thấy trên màn ành, từ lâu ở nhà thằng Tú, lạnh lẽo dài thòng chẳng có cọng lông, nhìn ngắm người nóng bừng bừng, đêm đêm khát khao được sờ, được cầm được nắm, nó hiện ra rồi.
Dầy dầy ấm nóng, vun đầy lạo xạo những sợi lông, cái rãnh mỏng manh như sợi chỉ hồng, hôm nay vun đầy hai mép vồng lên như hai múi bưởi, bàn tay dì Hương phía trước vuốt nhẹ lên đỉnh cái đầu, bất ngờ bóp chặt hông dì ép mạnh vào mông tôi lần nữa. Cơn gió dưới đầm thỏi qua cửa sổ, hơi lạnh vùng đồi thoang thoảng đổ về rì rào, xào xạc cành mít đong đưa, dì Hương rên nhẹ vòng tay lần lần vuốt vào cần cổ, kéo nhẹ khuôn mặt nãy giờ e ngại cúi đầu, đôi môi tôi như đã lại rất gần, nửa thân vặn mình nghiêng nghiêng như vỏ đỗ. Đôi môi dì mơn man vờn nhẹ, cảm giác lần đầu, nhận được cái lưỡi thật mềm, nó như lay động bao nhiêu ao ước trong tim, bùng lên tôi vòng xuay người lại, cái áp tay mạnh vào khuôn ngực dì để trần mờ mờ trong đêm tối, chạm vào đầu vú, tiếng dì rên nhẹ cất lên:
– Thuận… Thuận ơi dì cho Thuận đấy…
Chống chếnh mơ màng như trong hang tối, mong manh ranh giới dì Hương là em mẹ của tôi, bản năng trời ban cho những người mang kiếp đàn ông, chỉ luôn nghĩ tới chiếm doạt những vùng đất mới, vùng đất mênh mômông cỏ non xanh rì mời gọi, nước suối ngọt ngào hấp lực đàn bà, ngã ngựa mất rồi dì ơi, sao dì không ngăn Thuận lại. Bước lùi khoảng trống, le lói ánh sáng căn buồng, cái nệm năm xưa dì cháu mình đã cùng ngả lưng trong đêm giá lạnh, từ từ dì Hương ngả mình thật nhẹ. Duỗi chân, cái quần xô lệch nãy giờ, xéo lệch đường thun chỏm lông phất phơ hiện ra, nửa như dấu kín nửa như phô bày khêu gợi, dáng dì hồng hào ấp e lặng thầm chờ đợi, tôi cứ chập chờn nửa như không muốn lội xuống dòng sông, mắt nhắm nghiền, cổ như nghẹn lai, khát khao cái bánh dì Hương buông lơi đặt trên mặt nệm, khoảng lặng bồng bềnh, dì Hương nhỏm mình chờ đợi, bàn tay đặt nhẹ lên vai.
– Thuận ơi…. Thuận… ôm dì đi.
Nâng nhẹ vạt áo, ngực tôi trần ra nở vồng khoẻ mạnh, cái áp vào bùng lên vội vã đôi môi ngấu nghiến dính chặt vào nhau, đô vầt đai xanh đè nhanh lên bụng đô vật mang đai đỏ, cả hai vùng vẫy giằng co lật nghiêng qua lại, tháo đai, hơi thở bừng bừng, nóng bỏng cứng đờ bàn tay dì Hương cầm chặt nó, cái đầu đỏ lựng, cảm giác tê rần lan mạnh xuống đùi, nóng hổi đùi dì day dụi dạng ra trên mặt nệm. Cái ngã ba mở ra thật rộng, thấm đẫm nước suối ngọn nguồn, vuốt xuôi bết ướt cái khe bí ẩn, nuốt khan cục nghẹn, thằng khờ chẳng biết làm gì, dì như chờ đợi khoảnh khắc đầu đời.
– Thuận ơi…
Kéo nhanh, thằng khờ run rẩy nằm đè lên khoảng bụng, đồng cỏ mênh mông chờ đợi, ngã ba khe suối tuôn trào, dùi trống rung lên gật gù cọ nhẹ, dùi dụi dì cầm dùi trống ấn vào, trống thủng, dùi trống lao vào cái khoảng da đã rách. Ưỡn hông dì đón nhận, bóp mạnh mút chặt cái đầu, bao nhiêu khát khao chờ đợi, dì Hương rên lên tiếng rên lịm dần, khi cái ra, cái vào, nhấn sâu lần nữa, cơn lạnh chạy từ thắt lưng lan xuống, bừng lên căng cứng hai đùi, ôi ôi… ối cái đập vỡ tan dòng nược chảy nhanh không gì ngăn chặn được. Ối ối… bố ơi vỡ đập rồi… nước phụt lao nhanh chảy tràn trắng xoá… Phía sau bệnh viện con ngòi, rộng khoảng ba mét bề ngang, trước là cái lạch dẫn nước dư thừa của ruộng đồng đổ ra sông cái, chảy mãi lở, bồi ngày càng thêm rộng, tháng ba mưa chảy tràn đồng, từng đàn cá nheo cá chép từ sông vượt lên con ngòi làm nơi vật mình đẻ trứng…
Cha con thằng Tính nhà ở phía sau be bờ đắp đập, tạo dòng năm nào cứ đến mùa cá đẻ tháng ba, bắt được cơ man nào là cá vượt lên đập đẻ. Chiều nào không học thấy trời sắp đổ mưa rào tôi sang nhà nó đi theo ra cái đập. Cơn mưa đúng đùng trút xuống. chảy tràn trắng xoá cánh đồng, ngồi trong cái lều bố nó rung đùi bảo thể nào tối nay lại có cá cho mẹ nó sáng mai mang ra chợ.
Nước về, dòng chảy cuộn cuộn, nước dâng ứ nghẹn cái đập mong manh, tôi cùng thằng Tính ngó nghiêng đợi đàn cá nheo bay qua mặt đập rơi vào cái vó giăng sẵn phía trên, hàng cọc nghiêng dần lở mạnh. ùm.. lao nhanh.
-… Ối… ối bố ơi… vỡ đập…
Vỡ đập, nước trút thật nhanh, chỉ ít phút sau cái khe lạch nước ở phía trên chỉ để lại bãi bùn loang loãng, sền sệt, trơ trọi, há ra cái miệng ri rỉ dòng nước pha lẫn với bùn. Nhớp nháp bàn tay bố con thằng Tính vơ cào xuýt xoa tiếc rẻ tại sao cái đập vỡ nhanh như thế, than thở hồi lâu bố con nó bảo:
– Chỉ tại… tức nước nên mới… vỡ bờ!
Cái đập bố con thằng Tính chỉ ngăn có một cơn mưa, cái đập của tôi hơn bốn năm qua, chịu đựng cơn mưa mạnh mẽ của dì nhanh chóng vỡ tan trôi nhanh theo dòng nước. Dì Hương im lặng, tôi cũng trầm tư, chẳng hiểu vì sao nó trút xuống nhanh như thế. Hồi lâu dì Hương hỏi nhẹ bên tai:
– Thuận… lần đầu hả
Tôi khẽ gật đầu.
– Thế là dì đã phá đời trai của Thuận. Thuận thấy thế nào
– Sướng lắm, nhưng mà sợ
– Sợ gì
– Từ bé đến giờ cháu chưa ăn trộm của ai, sợ lắm run hết cả người nhưng mà cháu không dừng lại được !
– Nhưng dì cho Thuận mà, khiếp thế, sao ra nhiều thế!
– Ừ mà, thằng Tú nó bảo nó lần đầu cũng thế chỉ, mới chui vào đã hô bắn máy bay rồi, nó bảo lần hai mới kéo dài thời gian ra được.
Dì Hương mỉm cười, cấu vào mông tôi bảo:
– Thôi Thuận xuống đi, nằm mãi nãy giờ đè lên vú dì tức hông dì quá!
Cái thế buông mình nằm nghiêng úp lại, thật gần khuôn ngực hồng hào, dì co chân lên ép đùi tôi vào cái ngã ba ướt đẫm, tiếng vạc ăn đêm dưới đầm vọng lên quàng quạc, con cú rình mồi lũ chuột ngay trên cây mít đầu hồi.
– Dì ơi có phải cú kêu
– Mấy đêm hôm trước dì không dám ngủ, ừ nằm một mình nghe cú kêu sợ lắm, ở đây thanh vắng thế này, dì có một mình sao dì dám ngủ!
– Chú Nguyên sao đi lâu thế, mà sao lại phải chữa bệnh ở mãi Quảng Châu?
Dì Hương im lặng, lát sau dì kể, giọng nghe như tiếng than vọng lên của người âm phủ:
– Quê chú ở vùng trên quanh năm trồng sắn, giống cây mỗi mùa chỉ thu hái củ khi sắp vào đông, thân cây xếp lại làm hom trồng vào vụ sau khi mưa xuân tới, cái đống cây xếp lại làm tổ cho đám bò cạp vùng đồi. Ngày nhỏ phụ mẹ dọn cây vô tình con bò cạp đỏ cắn vào ngay chỗ hiểm, chú bảo chỗ ấy sưng lên làm sốt mấy ngày. Chằng dè hơn một năm qua, cách nay hai tháng dì đi cùng chú xuống bệnh viện mới biết chú không đủ tinh trùng để sinh con được. Có bệnh thì vái tứ phương, nghe người ta mách sang tận bệnh viện bên kia, thầy thuốc đông y có khi chữa được.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?