Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Loạn luân với dì Hương dễ thương
– Thuận có yêu không… thật không?
Không cất lên lời, dì chỉ nhìn thấy cái gật đầu xác nhận:
– Thuận…..
Cánh tay dì bỗng vươn ra phía trước, bỏ rơi cái nịt ngực đang giữ nãy giờ, rơi xuống hai chỏm vải mầu hồng, lộ ra khuôn ngực lung linh như vì sao trời đêm, sáng tối. Bàn tay dì Hương bất ngờ ôm vào vai tôi thật chặt, khuôn ngực trần cọ nhẹ vào cái cổ tay, tôi thật bất ngở, nửa như muốn bào: “Dì ơi, dừng lại đi dì”, nửa như muốn được dì ôm trọn vòng tay một lần cho thỏa. Tiếng côn trùng phía ngoài đầu hồi nhà ré lên điệu nhạc, tiếng dế gọi đàn, chàng dế như cũng cô đơn, bàn tay tôi chống lại phía sau vô tình chạm phải cái romote điều khiển âm thanh trên cái ti vi tắt vụt, nhuờng cho tiếng dì nhè nhẹ bên tai:
– Thuận ơi, dì cũng rất yêu, nhưng dì cũng như Thuận chỉ âm thầm cảm nhận!
Bàn tay dì vòng ôm vào cổ tôi thật chặt, tay tôi nhè nhẹ đặt lên cái eo nhỏ thằt của dì, nó trần, nó trơn, ấm nóng chạm vào da bàn tay tôi nhè nhẹ, ngừng lại. Thật lâu bàn tay lại trượt nhẹ trở lên, lướt vào cái sống lưng, lan dần, mơn man như cây cọ trên tấm vải của người hoạ sỹ vẽ tranh thủy mạc. Hơi nóng của dì nhè nhẹ thổi vào vành tai, nó cứ gờn gợn, chờn chờn, nhủn cả cần cổ, lan xuống bàn chân. Ôi vòng tay dì, dì Hương trong mơ hôm nay trong thực.
Thùng thùng trống mõ vang lên giữa ngực hai người
– Dì ơi.
Bất ngờ tiếng tôi bị đôi môi dì bịt chặt.
Thùng thùng… thùng trống dồn vội vã…
Mồng sáu tháng giêng, phố huyện năm xưa hội làng mở ra ở bãi đất trống bên con sông đào đầy nước, tôi cùng cái Lý dắt tay nhau chạy ra xem hội, bên những chân ruông gieo mạ đã được nhổ đi, cây đa trên đỉnh cái gò là trung tâm lễ hội, tiếng loa phát thanh ồn ào chộn rộn, hai cái đu cao nhiều đôi trẻ thay nhau nhún nhảy lượn vòng, đôi lúc nhún mình, chàng trai áp chặt phần hông vào đùi cô gái, phía bên hai sới chọi gà, giống gà đông cảo thi thố cùng giống gà hổ cổ lớn vươn cao gáy vang ồn ào, đúng là lễ hội. Mẹ bảo:
– Thuận đi phải trông em con nhé.
Mấy đồng tiền lì xì của mẹ, cái bánh đa vừng cùng mấy lọ kẹo lạc, hấp dẫn mắt trẻ con, chỉ một lát sau cái Lý chạy biến góc nào, tôi ngó vòng quanh lát sau chui vào đám hội vật trên nền ruộng mạ, giải thưởng chẳng to tát gì, chỉ thấy trên bàn phủ lên mấy tấm vải đỏ có mấy mâm sôi, mỗi mâm có thên anh gà sống thiến vàng rộm nằm trên há mỏ ngậm bông hoa ngày tết. Đô vật các làng tựu tề đông đủ, hừng hực đám đông, mấy phe năm nay quyết không cho làng bên mang giải về như năm ngoái, cái trống treo trên cái giá để trên bờ cỏ, ông trọng tài già áo the, khăn xếp dơ dùi trống lên… thùng thùng… thùng thùng. Nhịp trống đổ dồn, hai đô vật ôm chặt vào nhau chùng chân lừa miếng, phồng lên bắp tay, khoá vào nhau, nhún mình theo từng miếng đánh cổ truyền… bốc chân, khoá cổ, dằn đè, ào lên khi đô to hơn lấm lưng trắng bụng. Tôi ngồi nép ở phía trong, vòng tròn dạt ra mỗi khi đô vật xuay vòng, đám đông bừng lên trống dồn cả trong lồng ngực, cắc cắc….từng hồi hai nhip, trọng tài gõ và tang trống liên hồi, dơ dùi trống lên tuyên bố đô vật đai xanh đã thắng ba vòng liên tục…
Nụ hôn của dì Hương như nghẹn lại, mơn man, chì quẹt quanh ở vành môi, cảm giác chập trờn trong lòng bỗng thoáng qua cảnh vật hội làng trong bụng ước ao, giá có ông trọng tài xưa, nhờ ông đánh vào tang trống để dì Hương dừng lại, đôi môi ngọt ngào bao năm nằm mơ chờ đợi, đôi môi năm xưa dì bỗng hiện về trong tuổi dậy thì, cái đêm mơ ấy, để sáng hôm sáu dì Hương phải vò cái quần cứng quành đám hồ bết lại, nhưng ông trọng tài không gõ cho dì Hương dừng lại. Nhịp trống đổ dồn bùng mạnh trong tôi, cứng đùi, cái dùi trống ấy mọc nhanh, dựng lên ngay nga ba quần short nó cứng, nó dài lừng lững vươn cao, thẳng băng đội lên khi bàn tay tôi trống ở phía sau cứ tuột dần dần, sải tay buông dài trên mặt nệm. Dì Hương vươn tới đôi môi mút chặt vào nhau, cả hai sóng xoài buông lơi thả dài trên mặt nệm, vú dì chạm phải khoảng ngực tôi thật mềm, nóng ấm bừng bừng lần đầu bàn tay chạm vào bên vú, co nhẹ chân lên bất ngờ vặn lưng bàn tay tôi chạm vào bờ mông căng cứng của dì dưới lớp vải xoa chơn như da lươn, da trạch. Nụ hôn kéo dài như bao năm chờ đợi, lửa dục bùng lên, khát khao, hai kẻ cố tránh xa nhau hôm nay gặp lại bất ngờ, chẳng ai chuẩn bị để tránh luồng sét của thần tình ái, ngộp thở, lệch đầu hào hển thở, bờ môi ướt đẫm, trán nóng bừng lên toàn thân căng cứng như sợi dây đàn, bàn tay vòng lại xiết mạnh sống lưng.
– Ơ Thuận, sao xiết lưng dì mạnh thế!
Cằm dì lệch ra bờ vai bên phải, nhồn nhột đầu lưỡi của dì, mút mát vành tai, chậm dần dì gục đầu im lặng. Bỗng bên hông có giọt nước ấm nóng lan dần, nghiêng đâu nâng nhẹ dì lên, trời ơi tròng mắt nhạt nhoà, dì khóc lòng tôi chùng lại, vỗ nhẹ lưng dì, thằng con trai lần đầu nếm mùi tình dục, ồ ề tiếng tôi chẳng nói lên lời:
– Dì ơi… hay mình dừng lại.
Nhưng cái khoảnh khắc vô tình dì trườn hồi nãy, cái bốc tay bóp mạnh hông dì, vô tình kéo cả nửa thân đùi dì nãy giờ đè lên, ép xuống con cu đang căng như muốn thoát ra chui váo cái nơi năm xưa đã vô tình thả chân trong đêm lạnh giá. Hình như phút giây lặng tờ hai người cảm nhận, đón chờ sự mạnh mẽ vượt qua cái ngưỡng vô hình, chắn ngang suốt mấy năm qua chỉ có đuôi mắt ngó theo mỗi khi lướt qua nhau bất chợt… reng reng…. tiếng chuông điện thoại vang vọng trong đêm, dì Hương nhổm dậy, vơ tay áp má ồ ề trả lợi giong như ngạt mũi.
– Dạ…. dạ, dì cháu em đang chuẩn bị ngủ… dạ vui… hết sợ rồi… khiếp mấy đêm nghe chim lợn kêu dưới đầm em không sao dám ngủ… có Thuận vui lắm… cả năm mới găp lại chắc dì cháu nói chuyện rất nhiều…
Tôi hiểu nỗi lo của mẹ, hồi trưa mẹ đã dặn, phải làm dì vui… lững thững tôi bước ra phòng khách, cánh cửa sổ mở ra gió từ dưới đầm sen lùa len mát rượi, ánh trăng bàng bạc lấp loáng khoảng vườn, cành mít đong đưa XÓM NÚI bình yên nhưng sao tâm hồn băn khuăn nhiều thế. Dì tôi, bao năm ước ao, thần tượng cái đẹp tôi đang e ấp trong lòng, trong thực trong mơ trắng trong tâm hồn chàng thanh niên bước vào vòng đời tình dục, mơ màng nghĩ ngợi tiếng dì im lặng lúc nào, thẫn thờ nghĩ về phút giây bừng lên hôì nãy.
– Thuận…
Tiếng dì thật nhẹ, mềm mại vòng tay, hơi thở ngọt ngào thoang thoảng hoa hồng, cằm dì tì vào vai tôi dịu dàng thật nhẹ. Gió đầm lại lùa lên lần nữa sợi tóc đong đưa chạm phải cổ tôi cảm giác lâng lâng như chàng đô vật dơ cao mâm xôi giạt giải.
– Thuận… tha thứ cho dì, Thuận có biết không gần một năm qua bóng Thuận luôn hiện ra trong những đêm dì không ngủ được. Hồi chiều mẹ điện dì quá bất ngờ, dí có biết đâu Thuận về nghỉ hè sớm thế, mấy đêm nghe tiếng chim, tiếng cú kêu vang vọng dưới đầm dì không dám ngủ, nửa đêm điện thoại nói chuyện với chị thật lâu để có tiếng người trong đêm cho bớt sợ!
Vòng tay dì cứ xiết vào ngực tôi nhè nhẹ, tiếng dì thỏ thẻ bên tai:
– Thuận ơi chú Nguyên của Thuận đi hội chợ khách hàng tận mãi Quảng Châu, lại còn ở lại chữa bệnh không biết bao giờ mới về, Thuận đừng bỏ dì một mình Thuận nhé!
Tôi hỏi:
– Ồ mà chú chữa bệnh gì?
Dì bảo:
– Thuận ơi có khi số dì bạc phước!
Đôi vú trần của dì áp vào lưng tôi nhè nhẹ, nó như bếp lửa giữa đêm giá lạnh mùa đông sưởi ấm lòng tôi bao năm cũng chợt nhớ thầm thương dì mà không nói ra với ai được cả, bàn tay dì vuốt vào ngực tôi nhè nhẹ, mơn man trôi nhẹ xuống dần, cái dùi trống nãy giờ cúi đầu, bỗng từ từ vươn dây, bàn tay dì như bóng ma chập chờn nửa dừng nửa bước hững hờ len nhẹ vào cái mép quần, giật nhẹ khi chạm vào cái đầu lồi ra căng cứng. Cái giật mình khiến tôi như bồng bềnh chao đảo lắc ngang như sắp đắm đò, tiếng dì thì thầm:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?