Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex phong nguyệt đại lục
Vu Phượng Vũ tựa hồ hiểu ra: “Chẳng lẻ muội…”
Liễu Cầm Nhi đỏ bừng mặt: “Phượng tỷ, tỷ…”
Vu Phượng Vũ hoài nghi nhìn Liễu Cầm Nhi, một hồi lâu mới thở dài, nói: “Không ngờ rằng, tỷ muội chúng ta… Á…” Vu Phượng Vũ chợt im bặt.
Liễu Cầm Nhi Vừa thẹn vừa mắc cỡ căn bản không nghe rõ lời của Vu Phượng Vũ. Nàng lấy hết dũng khí nói tiếp: “Phượng tỷ, nói ra tỷ đừng trêu muội. Muội yêu hắn rồi.”
Nói đến đây, Liễu Cầm Nhi ngẩng đầu nhìn Vu Phượng Vũ , nói: “Phượng tỷ, tỷ đừng giận! Có lẽ tỷ cho rằng muội dễ dãi mới yêu phải người như thế. Nhưng thật ra hắn là một người tốt, hơn nữa, muội thấy rất hạnh phúc!”
Dứt lời, Liễu Cầm Nhi lo lắng nhìn Vu Phượng Vũ, giống như một hài tử vừa làm sai chuyện gì.
Vu Phượng Vũ dịu dàng ôm Liễu Cầm Nhi vào lòng, nói thầm thì bên tai nàng: “Muội muội ngốc, vì sao tỷ phải giận chứ? Tỷ cao hứng còn không được nữa này. Nào, nói cho tỷ biết hắn đối với muội có tốt không?”
Liễu Cầm Nhi gật mạnh đầu.
“Muội và hắn đã … “Vu Phượng Vũ đột nhiên hỏi nhỏ.
Liễu Cầm Nhi hiểu ý liền gật đầu, khẽ đáp: “Phượng tỷ, dễ chịu lắm đấy.”
Vu Phượng Vũ cười trêu: “Thật là không biết thẹn.”
Liễu Cầm Nhi lại nói nhỏ mấy câu nữa, hai người liền phá lên cười.
Nhớ lại cảnh Diệp Thiên Long ôm thân thể lõa lồ của Liễu Cầm Nhi, Vu Phượng Vũ toàn thân phát sốt: “Nếu đổi lại là mình…” – Trong lòng nàng nảy sinh ý niệm đó – “Ý! Chết mất, sao lại nghĩ lung tung thế này.”
Liễu Cầm Nhi không ngừng khen Diệp Thiên Long tuyệt đến mức nào. Vu Phượng Vũ nghe thấy vừa mơ tưởng vừa ngưỡng mộ, không kìm được nói: “Ừ, hắn tuyệt lắm.!”
Liễu Cầm Nhi đã sớm khôi phục sự tinh tế mẫn cảm thường ngày. Nghe lời Vu Phượng Vũ nói, nàng lập tức nhận ra có điều không bình thường. Nhìn Vu Phượng Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc, rồi như hiểu ra điều gì đó, Liễu Cầm Nhi cười hi hi nói:
“Tỷ à, chẳng lẽ tỷ cũng thích hắn rồi?”
Vu Phượng Vũ nghe thế đỏ mặt, vội nói: “Ai thèm thích hắn?”
“Hắn là ai thế?” Liễu Cầm Nhi ngâm dài lời này lên. Vu Phượng Vũ biết mình nói hớ rồi, đành phải cố gắng cãi át đi.
Liễu Cầm Nhi nói nhỏ bên tai nàng: “Phượng tỷ, hắn ở trên giường quả thực rất lợi hại đó! Tỷ nhất định sẽ mê mệt hắn cho coi.”
Vu Phượng Vũ vừa xấu hổ vừa bực mình, mắng: “Nha đầu chết tiệt này, lời như thế cũng nói ra được.”
Đang lúc hai người nhốn nháo với nhau, kèn lệnh nổi lên, chư vị tướng quân bắt đầu vào trướng. Vu Phượng Vũ sửa lại trang phục, chỉnh đốn tâm tình, chuẩn bị cho hội nghị chiến tranh sắp diễn ra.
Liễu Cầm Nhi cao hứng đi gọi Diệp Thiên Long đến. Vốn đây là nhiệm vụ của lính truyền tin nhưng bởi quá vui mừng và vội vã, nàng muốn đích thân đến gặp Diệp Thiên Long báo cho hắn tin mừng này.
o0o
Trong lúc Liễu Cầm Nhi đi đến trướng của Diệp Thiên Long, hắn còn đang ôm ấp Ngọc Châu ngáy khò khò. Chỉ có Ngọc Châu đang mở tròn mắt, ngắm nhìn chăm chú nam nhân đang ôm ấp nàng, mà cũng là chủ nhân của nàng. Mọi chuyện đêm qua hiện ra mồn một trước mắt. Nơi đó của nàng ẩn ước cảm giác đau đớn tê bại. Trong lòng nàng đương nhiên cũng là ngổn ngang trăm mối. Nhưng vì phong ấn của nàng được giải khai, Ngọc Châu cao hứng phi thường. Nàng thực sự cảm kích Diệp Thiên Long. Ngắm nhìn hắn hồi lâu, trong đôi mắt Ngọc Châu dần dần lộ ra muôn vàn nhu tình, vạn chủng ân tình.
Bao nhiêu năm rồi, dù biết trên người có năng lực siêu phàm nhưng bất kể người của Hắc Ám nhất tộc rèn luyện thế nào cũng không thể sử dụng được. Họ chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi người có thể giai khai phong ấn cho mình. Ngọc Châu được coi là người có thiên phú cao nhất trong tộc, tuổi còn nhỏ đã trở thành ‘ma kiếm sư’ nhưng thiên phú đó còn xa mới có thể sánh với tiềm lực trong người nàng.
Lần đầu tiên cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể mình, Ngọc Châu tỉ mỉ tìm hiểu giống như một đứa bé được tặng món đồ chơi yêu thích. Nàng cảm thấy mình có thể cảm ứng rõ ràng tình huống ngoài trướng, toàn bộ hoạt động trong vòng năm mươi thước xung quanh. Nàng biết rằng “Ám Ưng Chi Nhãn” này chỉ cần tiếp tục phát triển, phạm vi sẽ càng gia tăng rộng hơn.
Ngọc Châu đột nhiên cảnh giác, “quan sát” một nữ tướng mỹ lệ đang vội vã bước về phía doanh trướng này.
Khi Liễu Cầm Nhi vén cửa trướng bước vào trong, lập tức nhìn thấy một nữ tử khỏa thân từ trên giường nhảy xuống, nhìn nàng đề phòng.
Liễu Cầm Nhi đại kinh thất sắc, thét lớn: “Thiên Long!”
Diệp Thiên Long uể oải từ trên giường bò dậy, thản nhiên nói: “Cầm Nhi, chuyện gì thế?”
Liễu Cầm Nhi vừa xấu hổ vừa bực bội hỏi: “Chuyện gì thế này? Cô ta từ đâu chui ra vậy?”
Diệp Thiên Long toàn thân trần truồng bước tới trước mặt Liễu Cầm Nhi, một cỗ khí tức nam nhân nồng nhiệt ập lại khiến Liễu Cầm Nhi nhũn người, không thể đứng vững.
Diệp Thiên Long ôm lấy Liễu Cầm Nhi, nói khẽ bên vành tai mềm mại của nàng: “Nàng ấy là nữ nhân ta mới thu nhận, nàng thấy sao?”
Liễu Cầm Nhi yếu ớt ngả vào ngực Diệp Thiên Long nói: “Thiên Long, trong quân đội tàng trữ nữ nhân là phạm pháp đó. Chàng không biết sao?” – Dừng một lát, nàng lại thẹn thùng nói tiếp – “Chàng có thể đến tìm thiếp cơ mà.”
Diệp Thiên Long cảm thấy tình yêu sâu sắc của Liễu Cầm Nhi dành cho mình, trong lòng rất cảm động. Hôn nhẹ lên mái tóc của nàng, hắn đáp: “Nha đầu ngốc, đấy là được sự đồng ý của Đại tướng quân mà.”
Tảng đá lớn trong lòng Liễu Cầm Nhi lúc này mới rơi xuống. Nàng bĩu môi, oán hận nói: “Thiên Long, sao chàng không nói sớm?”
Diệp Thiên Long nói: “Nàng vừa bước vào đã hưng sư vấn tội. Ta nào có cơ hội để giải thích?”
Liễu Cầm Nhi xấu hổ, liền vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của hắn.
Diệp Thiên Long kéo Liễu Cầm Nhi đến trước mặt Ngọc Châu: “Lại đây, các nàng làm quen đi.”
Đợi Diệp Thiên Long giới thiệu xong, Liễu Cầm Nhi vui vẻ kéo tay của Ngọc Châu, mỉm cười: “Ngọc Châu muội muội, khiến muội chê cười rồi.”
Ngọc Châu thấy vậy liền bỏ đi dáng vẻ đề phòng, nụ cười lộ ra trên mặt đáp: “Tiểu thư…”
Liễu Cầm Nhi cắt ngang lời nàng: “Ngọc Châu muội muội, muội khách khí quá.”
Diệp Thiên Long ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của Ngọc Châu, nói: “Nàng là thị nữ của ta, gọi cô ấy là Cầm tỷ được rồi.”
Liễu Cầm Nhi cũng cao hứng nói: “Cũng có người gọi thiếp là tỷ tỷ rồi. Tuyệt quá!”
Ngọc Châu cảm nhận được tình cảm chân thành của Liễu Cầm Nhi, nhỏ nhẹ gọi khẽ: “Cầm tỷ!”
Liễu Cầm Nhi mừng rỡ đáp lại một tiếng, hai người nhìn nhau cười, không khí vô cùng thân thiết.
Nhìn thấy hai nàng hòa thuận như thế, Diệp Thiên Long hưng phấn đến nỗi nhục bổng lại cương cứng. Chỉ thấy hắn tả hữu chia ra, mỗi tay một nàng, ôm ghì lấy Liễu Cầm Nhi và Ngọc Châu, trong tiếng hờn dỗi của hai nàng, ba người nằm lăn xuống chiếc giường nhỏ hẹp.
Ngọc Châu toàn thân nóng hổi, cơ thể kiều diễm lõa lồ không tự chủ được bắt đầu uốn éo, cọ quẹt trên thân hình hùng tráng của Diệp Thiên Long. Liễu Cầm Nhi lần đầu tiên làm chuyện “ba người” này, thâm tâm cảm thấy xấu hổ phi thường. Nhưng được Diệp Thiên Long dụng tâm khiêu khích một hồi, lại thêm xuân ý dạt dào trong trướng, thân thể nàng cũng bắt đầu phát nhiệt, đôi ngọc thủ không tự chủ bắt đầu lướt trên người Diệp Thiên Long.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?