Bạn đã là thành viên của wap, hãy lưu địa chỉ wap này lại để lần sau tiện online! Hãy giới thiệu wap đến bạn bè để nơi này là chốn hội ngộ của mọi teen trên toàn đất nước!
Truyện sex phong nguyệt đại lục
“Nữ nhân này xin cứ để tiểu tướng xử lí.”
Ngọc Châu lúc này toàn thân nóng ran, miệng không ngừng thở gấp. Nàng toàn thân mềm nhũn, gục trên người Diệp Thiên Long. Vu Phượng Vũ yếu ớt gật gật đầu. Nàng đưa mắt nhìn Diệp Thiên Long ôm Ngọc Châu đi ra khỏi trướng, trong lòng đột nhiên có điểm hâm mộ Ngọc Châu, chỉ mong sao nữ nhân đó là nàng.
“Ta làm sao vậy?” Nhận ra mình có suy nghĩ như vậy, Vu Phượng Vũ không khỏi chấn kinh.
“Chẳng lẽ mình đã yêu thương tên nam nhân háo sắc đó sao?” Nàng cật lực lắc lắc đầu như muốn rũ bỏ ý nghĩ đó ra khỏi trí óc.
“Hiện giờ còn chưa thể khẳng định hắn chính là…” Vu Phượng Vũ cố gắng ổn định tâm tình.
Kỳ thật Vu Phượng Vũ không biết, bởi vì nàng đã hít phải một chút ‘xuân mộng’ cho nên mới khiến dục vọng trong lòng trở nên tăng cao, nếu không, cho dù Diệp Thiên Long đã chạm đến sợi dây chôn sâu trong lòng, nhưng con tim vốn chưa hề nhiễm chút bụi trần của nàng cũng không thể dễ dàng bị kích động đến thế.
Về điểm này, chính Diệp Thiên Long cũng không biết Vu Phượng Vũ đã hít phải ‘xuân mộng’ của mình, hơn nữa còn sản sinh công hiệu như vậy. Lúc này hắn đang nôn nóng muốn phát tiết dục hoả hừng hực trong lòng, mà Ngọc Châu chính là một đối tượng rất tốt.
o 0 o
Vu Phượng Vũ uể oải đứng dậy, sau khi mặc xong y phục liền ra ngoài giải khai những cảnh vệ bị kiềm chế. Phân phó bọn họ dọn dẹp chiến trường, sau đó nàng đi vào trướng riêng của mình.
Nằm một mình trên chiếc giường mềm mại rộng lớn, tâm tình Vu Phượng Vũ lại bắt đầu trở nên rối loạn. Nàng suy tính kế sách đối phó với Á Tố như một cách để trấn tĩnh bản thân. Thực ra, khi thẩm vấn Ngọc Châu, trí óc thông tuệ của nàng đã nghĩ ra phương pháp để ứng phó rồi.
Trằn trọc mãi, Vu Phượng Vũ vẫn không thể nào bình tĩnh được. Trong đầu nàng thi thoảng lại xuất hiện gương mặt Diệp Thiên Long cùng đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng của hắn. Nụ hôn nồng nàn vừa rồi giống như mầm lửa, khơi lên ngọn lửa tình ẩn chứa trong lòng nàng bấy lâu nay.
Trong đầu nàng không ngừng hiện lên khuôn mặt Diệp Thiên Long, giống như hắn đang đứng ngay trước mặt. Dần dần gương mặt hắn cùng một gương mặt non nớt khác chồng lên nhau, càng ngày càng rõ ràng.
“Chẳng lẽ chính là chàng sao? Nhưng mà nam nhân này háo sắc như vậy, danh tiếng trong quân cũng không tốt, khác biệt quá lớn so với cảm nhận của mình. Nhưng… nếu như không phải, vậy vết răng đó phải giải thích thế nào đây?”
o 0 o
Ôm Ngọc Châu thân thể nóng ran, Diệp Thiên Long tràn đầy hưng phấn trở về trướng của mình. Đêm nay hắn phải nhâm nhi hưởng thụ miếng mồi ngon chẳng dễ gì có được này.
Đặt thân mình mềm nhũn như không có một đốt xương nào của Ngọc Châu xuống giường, Diệp Thiên Long trước tiên tự cởi y phục của mình. Ngọc Châu từ trước tới giờ nào đã trải qua cảm giác kì dị này. Nàng chỉ muốn xé nát y phục trên người, hận không thể tự tay xoa bóp thân thể. Chỉ là tứ chi vô lực, ngoài việc rên rỉ uốn éo trên giường ra, nàng chẳng còn biện pháp nào.
“Khó chịu quá! Mau cứu ta…” Ngọc Châu nhìn thẳng vào Diệp Thiên Long. Đôi mắt to tròn trong veo đã sớm bị phủ bởi một lớp sương mù.
Diệp Thiên Long cúi đầu nhìn Ngọc Châu. Khuôn mặt nàng bừng nét xuân tình. Bờ môi mỏng đỏ mọng mở to, phả ra hơi thở nóng bỏng. Tận hưởng hương thơm mỹ diệu đó, Diệp Thiên Long không thể không hài lòng.
“Có phải rất nóng không? Có cần ta giúp nàng cởi bỏ y phục không?”
“Ưm…” Ngọc Châu phát ra tiếng rên đầy dụ hoặc. Trong trí óc hỗn loạn, những điều được dạy dỗ thường ngày đã sớm chẳng còn. Lễ giáo không được loã thể trước mặt nam nhân xa lạ đã bị dục hoả cường liệt đá bay ra ngoài mười vạn tám ngàn dặm.
“Vậy ta cởi giúp nàng nhé!” Diệp Thiên Long cũng lười. Hai tay nắm lấy vạt áo của Ngọc Châu dùng sức kéo một phát. Sau một tiếng xoạt, bộ y phục màu đen bó sát trên người nàng đã bay lả tả như bướm.
Ngọc Châu bị lột sạch như một con cừu non. Làn hơi lạnh ập vào khiến nàng không khỏi kêu lên một tiếng thoải mái. Lúc này, dưới sự thiêu đốt của dục hoả, làn da vốn trắng tinh như ngọc của nàng đã nhuốm một màu hồng quyến rũ. Từng giọt mồ hôi lấm tấm đọng trên thân thể nàng phản chiếu ánh nến toả ra quang mang lấp lánh khiến khung cảnh thêm phần dụ hoặc động lòng người. .
Đôi mĩ nhũ trắng nõn không quá lớn, trông như chiếc chén ngọc úp trên vùng ngực non mềm của nàng. Hai hạt nhũ hoa phớt hồng, nghếch nghếch thoáng rung lên khiến người ta muốn lập tức ngậm lấy nó. Vòng eo mảnh khảnh, lỗ rốn sâu nổi lên trên làn da bụng trắng muốt. Kiều đồn cong gắt, nở nang vô cùng phong mãn.
“Ồ!” Ánh mắt Diệp Thiên Long rơi lên bộ ngực nhẵn nhụi trắng như tuyết của nàng, trên làn da trắng tinh mịn màng có một đồ án hắc sắc hình con rắn. Hắn lập tức nắm lấy tay phải Ngọc Châu. Quả không ngoài dự đoán, trên cánh tay trắng trẻo căng tròn lại có một dấu ấn đen tuyền. Diệp Thiên Long nhận ra hàm nghĩa của những đồ án đó, nó là tiêu chí của một chủng tộc hắc ám kì bí nhất trên đại lục.
Nghe nói một ngàn năm trước khi Bách tộc đại chiến, có một chủng tộc cùng hắc ám chi thần lập một khế ước viễn cổ. Từ đó chủng tộc đó có được sức sống cùng ma lực vượt xa người thường, một thời xưng hùng trên đại lục. Chủng tộc này được mọi người gọi là hắc ám nhất tộc.
Theo truyền thuyết, ngay cả Thần tộc cũng từng bại trong tay bọn họ. Cuối cùng Thần tộc phải trả một cái giá rất lớn mới có thể đánh bại chủng tộc đánh sợ này. Thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều cho rằng những điều đó toàn là thần thoại trong truyền thuyết. Đích thực sau Bách tộc đại chiến không còn ai trông thấy hậu duệ của hắc ám nhất tộc xuất hiện trên đại lục nữa.
Diệp Thiên Long không nghĩ đến mình lại gặp phải người trong hắc ám nhất tộc, hiện giờ hắn có thể khẳng định trăm phần trăm Ngọc Châu là hậu duệ của hắc ám nhất tộc, bởi vì hai hắc sắc đồ án đó hoàn toàn phù hợp với đặc chưng của hắc ám nhất tộc mà lão nhân kì quái truyền thụ thần công cho hắn đã từng nói.
“Trúng lớn rồi!” Diệp Thiên Long xoa xoa tay đầy hưng phấn. Có sự trợ giúp của thiếu nữ hắc ám nhất tộc thần bí này, thần công của hắn có thể tăng lên một tầng.
Lúc này, Ngọc Châu đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng. Cơn gió mát vừa thoáng qua đã bị ngọn lửa tình hừng hực từ sâu trong nội tâm bùng lên bao trùm. Ngọc Châu cảm thấy toàn thân nóng bức khó chịu, giống như có vô số côn trùng đang bò trong cơ thể mà nàng lại không thể tự thỏa mãn chính mình, chỉ biết uốn éo như một con rắn thời kỳ lột da. Cảm giác đó khiến nàng tưởng phát điên lên được.
Diệp Thiên Long lật người Ngọc Châu lần nữa, để cho nàng nằm ngửa trên giường.
“Có muốn ta giúp nàng hết ngứa không?”
Nghe được thanh âm của nam nhân, Ngọc Châu gắng sức mở đôi mắt to mê loạn. Qua tròng mắt đang mờ mịt, nhìn thấy Diệp Thiên Long trước mặt, nàng cất lời hỗn loạn:
“Muốn… ta muốn…”
Diệp Thiên Long chẳng chờ đợi lâu. Tiểu đệ đệ của hắn cũng chẳng biết ngại ngùng, cứ thế mà tiến công vào đôi môi bé của nàng.
“Nào, tận hưởng một chút đi!”
Ngọc Châu trong cơn mơ màng hỗn loạn nào còn nhận thức được gì. Tất cả những phản ứng, những động tác của nàng chỉ có một mục đích duy nhất, đó là cố gắng làm giảm đi sự bức bối trong người. Mà điều đó, lại làm Diệp Thiên Long thêm phấn khích. Tiểu đệ đệ của hắn thật lớn. Chiếc miệng nhỏ xinh của nàng chỉ ngậm được có một phần. Đôi môi thanh tú đỏ hồng của nàng ngậm chặt lấy nó và chiếc lưỡi thơm tho cũng ra sức không ngừng. Bộ dạng của nàng cấp tập như một đãng phụ bị bỏ đói lâu ngày, nhưng động tác ngắc ngứ lại chứng minh nàng chỉ là một cô bé mới học việc.
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?